XtGem Forum catalog
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322732

Bình chọn: 8.5.00/10/273 lượt.

không?”

Tịch Mộ Thiên sững người, vội đẩy

cô ra khỏi lồng ngực mình, nói bằng giọng nghiêm khắc: “Trong lòng em anh là

một người đàn ông xảo quyệt, bỉ ổi thế sao?”

Tình huống này nếu là trước đây, Hạ

Tử Khâm đã sớm bị xử lí thê thảm rồi. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, vì vậy mới

nói không được phép chiều chuộng đàn bà, anh chiều chuộng cô ta, cô ta sẽ một

bước lên trời, lúc ấy anh có bắt thang cô ta cũng chẳng chịu xuống. Hạ Tử Khâm

của chúng ta là điển hình của kiểu người được chiều chuộng quá hóa kiêu căng.

Lúc này trong lòng cô đã thấp

thoáng biết được phần lớn sự việc, theo cô suy đoán, mặc dù người đàn bà đó có

thể là người tình cũ của Tịch Mộ Thiên, nhưng đứa bé trong bụng cô ta chưa chắc

đã là con anh. Do đó mặc cho Tịch Mộ Thiên sa sầm mặt mày, Hạ Tử Khâm vẫn chẳng

hề sợ hãi, cô thản nhiên đáp:

“Nói chung không giống như em, có

sao nói vậy!”

Tịch Mộ Thiên thực sự tức giận, tức

đến mức muốn cắn cho cô một cái. Những điều phát ra từ cái miệng của cô có thể

khiến người khác tức chết, cho dù anh cố kiềm chế đến đâu cũng phải đầu hàng

trước cô.

Tịch Mộ Thiên hít một hơi thật sâu,

bây giờ anh mới hiểu cô vợ này không được phép chiều chuộng, phải dạy dỗ, còn

dạy dỗ ra sao thì đó là việc của anh. Hạ Tử Khâm lúc này đang đắc chí bởi chiếm

thế thượng phong. Tịch Mộ Thiên thầm nghĩ, trước tiên phải quy thuận cô, chứ cứ

để cô có cớ mà hờn dỗi coi như anh gặp rắc rối to.

Hạ Tử Khâm chẳng hề nhận thức được

nguy cơ, cô đang ngạo nghễ giống như một con gà trống giành được chiến thắng.

Bị Tịch Mộ Thiên lôi về chung cư, vừa vào đến cửa, Hạ Tử Khâm liền giả bộ hất

tay anh ra, ngồi xuống ghế sô pha, vô cùng trịch thượng.

Khóe môi Tịch Mộ Thiên khẽ nhếch

lên, con nhóc này nhiều lúc ngốc đến phát bực, nhưng nhiều lúc lại đáng yêu như

trẻ con. Tịch Mộ Thiên liếc cô rồi khẽ hỏi:

“Em có đói không?”

Lúc bấy giờ Hạ Tử Khâm mới phát

hiện ra mình đói thật, anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là thấy bụng mình

sôi lên òng ọc.

Lúc ở Mỹ, sau khi nghe những lời

của Vinh Phi Lân nói, cô làm gì còn tâm trạng mà ăn uống, hơn mười tiếng đồng

hồ ngồi trên máy bay cũng chẳng ăn gì, nhưng ở nhà có đồ ăn không nhỉ? Hơn nửa

tháng xa nhà, Hạ Tử Khâm không tin Tịch Mộ Thiên vẫn tự nấu nướng.

Cuối đầu liếc đồng hồ, bây giờ là

chín giờ sáng, cô vừa đói vừa buồn ngủ, ngẩng lên nhìn anh rồi đề nghị:

“Giờ này chắc là không có đồ ăn

mang đến tận nhà đâu, hay là ăn KFC?”

Tịch Mộ Thiên gõ đầu cô một cái:

“Anh bảo Tiểu Dương đi mua sủi cảo

rồi, em thích ăn nhân đậu đúng không? Đi tắm trước đi, lát ra ăn sủi cảo.”

Hạ Tử Khâm tắm xong đi ra, trên bàn

đã bày sẵn hai bát sủi cảo bốc khói nghi ngút, nước chấm cũng được rót sẵn. Cô

đút cả miếng vào mồm, ăm nhồm nhoàm liền mấy chiếc một lúc, tay vẫn cầm đũa

định tiếp tục gắp nhưng bị Tịch Mộ Thiên giữ lại:

“Anh đã nói bao lần rồi? Ăn cơm nhanh

quá không tốt cho tiêu hóa, dễ gây áp lực lên tim.”

Về cơ bản lần nào Hạ Tử Khâm cũng

coi lời anh nói như gió thoảng qua tai, nhưng Tịch Mộ Thiên lúc này cương quyết

không nhân nhượng, anh bê bát sủi cảo sang một bên, gắp từng miếng bỏ vào đĩa

của cô, đợi cô ăn xong mới gắp cho miếng khác.

Hạ Tử Khâm ăn no là buồn ngủ không

mở nổi mắt, cô ngáp luôn miệng, đầu óc mụ mị hết cả. Tịch Mộ Thiên lắc đầu, bế

cô lên:

“Đi ngủ trước đi đã! Đợi em tỉnh

ngủ rồi anh sẽ giải thích cho em nghe, anh hứa đấy!”

Hạ Tử Khâm đúng là người vô tâm vô

tính, đầu vừa chạm xuống gối đã không biết kiểm soát được cơn buồn ngủ, miệng

lảm nhảm vài câu gì đó, xoay người một vòng rồi thiếp đi ngay. Tịch Mộ Thiên

đưa tay xoa xoa tóc Hạ Tử Khâm, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, anh liền đi lấy một cái

khăn bông khô, ngồi xuống bên cạnh rồi nhẹ nhàng lau giúp cô.

Tóc Hạ Tử Khâm rất dày và suông

mượt, có lẽ lâu rồi không được tỉa tót lại nên đuôi tóc bắt đầu hơi bị chẻ

ngọn. Tịch Mộ Thiên khẽ xoay người Hạ Tử Khâm, để cô nằm xoay lưng sát với mép

giường, mái tóc rủ nhẹ xuống. Anh kéo rèm cửa ra, trải tờ tạp chí xuống dưới

thảm, tìm một cây kéo tỉ mỉ ngồi tỉa bớt phần ngọn tóc bị khô cho cô.

Anh làm thật cẩn thận, cứ như đây

là một công trình lớn không bằng. Ánh mặt trời đầu đông xuyên qua cửa kính vào

trong nhà, chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh vô cùng dịu dàng và ấm áp, ấm áp đến

mức thắng cả cái lạnh giá của mùa đông. Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh lại, cô ngửi thấy

mùi hương thoang thoảng trên người Tịch Mộ Thiên. Một bên tay anh kéo chặt ôm

cô vào lòng. Tay còn lại để ngoài chăn, nhẹ nhàng đặt trên eo cô.

Không biết bắt đầu từ khi nào đây

đã trở thành tư thế ngủ quen thuộc của hai người. Chỉ cần có anh ở nhà, cô luôn

được anh ôm chặt trong lòng, giống như đang ôm một đứa trẻ. Do đó vào những đêm

không có Tịch Mộ Thiên ở bên, cô thỉnh thoảng cũng mất ngủ, mà cho dù có ngủ

say cũng không được ngon giấc, thường cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Hạ Tử Khâm khẽ ngẩng đầu, Tịch Mộ

Thiên đang ngủ rất say. Kết hôn lâu như vậy rồi, Hạ Tử Khâm gần như chưa lúc

nào nhìn kĩ bộ dạng anh lúc ngủ. Bình thường cô luôn là người đi ngủ trước, kể

cả vào kì nghỉ