Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322862

Bình chọn: 9.00/10/286 lượt.

ử Khâm. Thật sự không ngờ một người phụ nữ như Hạ Tử Khâm cũng có tiềm năng trở thành đại họa. Vinh Phi Lân mặt dày đeo bám quyết giành lấy, trong khi Tịch Mộ Thiên lại sống chết giữ chặt trong lòng, chỉ sợ chẳng may có vấn đề gì. Đã thế Hạ Tử Khâm lại là một người phụ nữ ngốc nghếch, nói khó nghe hơn một chút thì chẳng có đầu óc, một vấn đề nhỏ nhặt vào tay cô chắc cũng trở thành vấn đề lớn.

Vì vậy những chuyện này mà để Hạ Tử Khâm biết được thì không biết sẽ gây ra những chuyện phiền phức gì nữa đây. Tiểu Dương đột nhiên cảm thấy lấy một người đàn bà như Hạ Tử Khâm chẳng khác nào rước họa vào nhà. Tịch Mộ Thiên sải bước đến lại gần Tiểu Dương, khẽ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiểu Dương vội vàng báo cáo tình hình lại cho Tịch Mộ Thiên biết. Sắc mặt Tịch Mộ Thiên sầm xuống, không nói nửa lời, quay đầu đi thẳng vào bên trong.

Hạ Tử Khâm vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Tịch Mộ Thiên từ phía đằng xa, anh vẫn mặc chiếc khoác lông cừu như lúc đi, đang đứng hiên ngang ở đó, cằm đã mọc lởm chởm râu, trông rất phong trần và gợi cảm.

Tịch Mộ Thiên đứng yên lặng nhìn cô từng bước, từng bước lại gần mình. Đợi Hạ Tử Khâm đến bên cạnh, anh không nói nửa lời mà dắt tay cô đi ra ngoài.

Tiểu Dương mặt mày méo xệch theo sau, Tổng giám đốc của họ đã ở lại máy bay chờ đợi suốt mười tiếng đồng hồ, cả mười tiếng ấy cứ đứng trơ ra như vậy, Tiểu Dương vốn định khuyên anh về nhà nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị ánh mắt của Tịch Mộ Thiên ngăn lại.

Theo Tịch Mộ Thiên bao năm trời, Tiểu Dương rất hiểu chỉ cần là những chuyện Tịch Mộ Thiên đã quyết, chẳng ai có thể phản đối.

Bàn tay to và ấm áp, chạm vào tay

cô là nắm rất chặt, chặt đến mức khiến Hạ Tử Khâm có cảm giác hơi đau. Thực ra

Hạ Tử Khâm biết bản thân mình quá nông nổi, cô có về cũng làm được gì nào? Sự

thật vẫn là sự thật, cô về cũng có thể thay đổi được điều gì?

Bảo anh từ bỏ đứa bé đó, cho dù anh

có đồng ý cô cũng không làm được. Bản thân mình đã là một đứa trẻ mồ côi rồi,

chẳng lẽ cô nhẫn tâm vì hạnh phúc của bản thân mà biến một đứa trẻ vô tội trở

thành cô nhi hay sao? Mà bảo cô chia tay với anh, cô cũng không thể làm được.

Lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được

rằng tình yêu hóa ra lại bé nhỏ đến vậy. Cô yêu anh, người đàn bà đó là tình

của anh, thậm chí đứa bé ấy còn là…

Bảo Hạ Tử Khâm mở lòng chấp nhận

tất cả những chuyện này, cô thấy không thể làm được. Cô tựa như một con thiêu

thân đâm đầu vào cửa kính, bay dáo dác mà không tìm thấy lối ra.

Hạ Tử Khâm phát hiện tình yêu của

cô cứ như là leo núi, qua hết ngọn núi này rồi đến ngọn núi khác, không bao giờ

chấm dứt, vô cùng vô tận, không biết khi nào mới leo được lên tới đỉnh, lúc ấy

liệu cô có còn ở bên anh? Hay đã sớm một mình một bóng?

Tịch Mộ Thiên dắt tay cô lên xe mấy

lần cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, đầu cúi gằm chẳng buồn nhìn anh. Bộ dạng

hờn dỗi ấy khiến Tịch Mộ Thiên tức không được mà thương cũng chẳng xong.

Tịch Mộ Thiên đưa tay nâng cằm cô

lên nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn xuống đất, hàng mi khẽ cụp xuống nhất quyết không

chịu nhìn anh. Tịch Mộ Thiên khẽ thở dài, nói: “Ít nhất cũng phải để cho anh cơ

hội giải thích chứ?”

Câu nói này phát ra mà chính bản thân

Tịch Mộ Thiên cũng cảm thấy buồn cười. Từ xưa đến giờ, anh không bao giờ nghĩ

rằng sẽ có lúc mình nói ra được những lời lẽ chẳng có chút khí phách như vậy.

Nhưng ở trước mặt Hạ Tử Khâm, khí phách có tác dụng gì chứ?

Suốt mười tiếng ở sân bay, anh cứ

luôn nghĩ Vinh Phi Lân đã nói với cô những gì? Liệu cô có thẳng thừng nhận định

đứa bé trong bụng Hàn Phong là con của anh để rồi lại nằng nặc đòi li hôn với

anh không? Liệu cô có trốn vào góc nào đó rồi tự huyễn hoặc mọi chuyện lên hay

không?

Sau chuyện lần trước, Tịch Mộ Thiên

đã hiểu ra Hạ Tử Khâm là một con ranh ngốc nghếch. Nếu anh để mặc cô ở đó mà

suy nghĩ, cả đời này cô cũng chưa chắc nghĩ ra, chưa kể đến việc gặp phải bế

tắc thì cứng đầu không ai bằng, sức mười con trâu cũng chẳng kéo lại được. Phương

pháp hiệu quả nhất chính là nói rõ ràng với cô, trước khi cô chuyện bé xé ra

to, tốt nhất nên giải đáp hết những khúc mắc, nếu không sau này người phải chịu

tội vẫn là anh. Dù gì anh cũng không nỡ, không nỡ làm cô buồn, không nỡ làm cô

tổn thương, do đó chẳng còn cách nào khác, cho dù không có khí phách cũng phải

giải thích rõ ràng.

Hạ Tử Khâm cũng bất ngờ kinh ngạc

ngẩng đầu lên, trong mắt sâu thẳm của Tịch Mộ Thiên toát lên sự dịu dàng và

nhượng bộ, đây nào có giống một Tịch Mộ Thiên ngạo nghễ ở trên cao, anh của lúc

này giống hệt một người đàn ông bình thường, người đàn ông của Hạ Tử Khâm.

Trong lúc đang ngây ra, Hạ Tử Khâm

đã bị tống lên xe. Tịch Mộ Thiên ngồi lên xe, vòng tay ôm lấy cô: “Sao em mặc

mỏng manh thế hả? Ở đây nhiệt độ còn thấp hơn ở bên Mỹ, em không biết thời tiết

trong nước thế nào sao? Bị cảm là phải đi tiêm đấy!”

Hạ Tử Khâm thu mình trong vòng tay

anh, hồi lâu mới u uất thốt lên:

“Tịch Mộ Thiên, đây là sách lược

của anh phải không? Trước tiên là dùng kẹo bọc đường để làm em mụ mị, sau đó

muốn nói gì cũng được phải


XtGem Forum catalog