
y nó lớn, làm sao biết được mẹ đẻ nó là ai, cứ nói rằng
nó là em ruột của Phi Loan là được rồi.
Mọi dự định của Vinh Hồng Thịnh đều
được như ý. Lúc ấy ông không nghĩ vợ mình lại không chấp nhận, thậm chí là cắt
đứt hẳn tình nghĩa, để lại Phi Loan chưa đầy mười tuổi bỏ đi ngay trong đêm,
chẳng mang theo bất cứ thứ gì ngoài tờ đơn xin li hôn, một thân một mình ra đi
mất dạng.
Tiếng mưa bên ngoài đánh thức hồi
ức của Vinh Hồng Thịnh, ông đứng dậy đến bên cửa sổ, những cơn mưa mùa thu
phảng phất hơi lạnh se sắt, giống hệt như đêm hôm đó.
Phi Lân lúc ấy vẫn còn bế ngửa, nhớ
được điều gì chứ? Nhưng Phi Loan đã gần mười tuổi, mặc dù sức khỏe không tốt
nhưng hết mực yêu thương cậu em trai từ trên trời rơi xuống này, cũng không vì
chuyện mẹ bỏ đi mà trút giận lên Phi Lân. Hồi nhỏ Phi Lân lớn lên bên cạnh Phi
Loan, hai chị em tình cảm rất thắm thiết.
Buổi tối hôm Phi Loan ra đi, Tịch
Mộ Thiên về đến nhà thì đã muộn, Phi Lân vừa nhìn thấy Tịch Mộ Thiên bước vào
đã vung tay giáng cho anh rể một cú đấm điếng người.
Thật ra có những chuyện không thể
oán trách Tịch Mộ Thiên được. Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông lí trí, giống
hệt như ông Tịch, tuy luôn lạnh lùng và điềm đạm trước tất cả mọi việc, nhưng
nếu thực sự yêu thích sẽ cố giữ đến hết đời. Chỉ tiếc rằng Phi Loan không phải
là tình yêu, Vinh Hồng Thịnh hay thậm chí chính bản thân Phi Loan cũng hiểu rất
rõ điều đó. Lúc Phi Loan lâm chung, kì thực không có một lời oán thán, chỉ nuối
tiếc không nỡ rời xa thế giới này. Cuộc đời của Phi Loan ngắn ngủi, mà sao có
quá nhiều li biệt và khổ nạn.
Con gái yêu của mình qua đời, khác
hẳn với phong cách khiêm tốn thường ngày, Vinh Hồng Thịnh đã làm mai táng cho
Vinh Phi Loan vô cùng ầm ĩ. Thực tế ông hi vọng vợ mình biết tin sẽ xuất hiện,
cho dù chỉ được nhìn thấy bà vẫn khỏe mạnh và sống tốt. Dù gì cũng ngần ấy năm
đã trôi qua, có ân oán, tình thù gì mà không thể bỏ qua, huống hồ hai người vẫn
là vợ chồng kết tóc xe tơ. Vậy mà người đàn bà ấy nhẫn tâm hơn ông tưởng, hai
mươi lăm năm, hơn hai mươi lăm năm trời, không có một chút tin tức gì từ bà,
đấy là điều mà Vinh Hồng Thịnh vắt óc cũng không nghĩ ra được. Bà hận ông,
nhưng dù gì Phi Loan cũng đi rồi, thế mà bà vẫn không lộ mặt. Chắc chắn có
chuyện không bình thường, Vinh Hồng Thịnh thật không dám nghĩ tiếp.
Vinh Hồng Thịnh như bừng tỉnh khỏi
hồi ức, phát hiện Phi Lân đang đứng ngây ở góc phòng, dường như không nghe thấy
mình nói gì cả. Ông lại gần, ngồi xuống nói:
“Nếu không phải vì chị của con, vậy
là vì cái gì? Bố không nghĩ con vì cảm thấy vô vị mà làm như thế. Con đã sớm
qua cái thời nghịch ngợm rồi, hay là vì Hạ Tử Khâm, cô vợ mới cưới của Mộ
Thiên?”
Vinh Phi Lân nhìn Vinh Hồng Thịnh
chằm chằm, thẳng thắn thừa nhận:
“Con sẽ đối xử với cô ấy tốt gấp
bội so với anh rể, không để cô ấy bị tổn thương hay đau lòng, cô ấy muốn thế
nào sẽ được thế ấy, con sẽ nghe cô ấy hết. Con thích cô ấy, con yêu cô ấy, đời
này không thể sống thiếu cô ấy?”
Vinh Hồng Thịnh toàn thân cứng đờ,
giọng điệu của Vinh Phi Lân vừa chân thành, lạc lõng và tuyệt vọng, ẩn chứa
điều gì đó vô cùng điên cuồng.
“Hạ Tử Khâm.”
Vinh Hồng Thịnh gần như sắp quên
mất cái tên cô gái này, cô gái trông rất tầm thường ấy sao lại có sức hút lớn
đến như vậy? Nửa tháng nay, giới truyền thông gần như chỉ quay vòng quanh Hạ Tử
Khâm. Tịch Mộ Thiên bộc lộ tình cảm với cô ta ngay trước mặt báo giới, tỏ thái
độ tức giận trước sự phỉ báng của phóng viên dành cho vợ mình, đưa cô ta sang
Mỹ né tránh dự luận, tất cả những điều này đều chứng minh Tịch Mộ Thiên rất để
tâm đến cô vợ ấy. Còn Phi Lân nữa, nó đã chen vào chuyện này từ khi nào?
Vinh Hồng Thịnh thấy mọi chuyện
dường như rối tinh hết cả lên, càng muốn cởi nút lại càng bị thắt chặt. Phi Lân
làm tất cả những chuyện này là vì Hạ Tử Khâm, đây đúng là điều đáng lên án.
Sắc mặt Vinh Hồng Thịnh sầm xuống:
“Con nói vớ vẩn gì thế hả? Cô ta là
vợ của Mộ Thiên, chẳng có chút liên quan gì với Vinh Phi Lân hết, con biết điều
thì suy nghĩ lại cho bố. Chuyện này để bố giải quyết, các dự án hiện nay con
làm không đến nỗi tồi, bên công ty dạo này cũng không có hạng mục gì lớn, công
việc con đang phụ trách cứ giao cho người khác làm. Ngày mai con sang Pháp, chi
nhánh bên đó giao cho con xử lí!”
“Bố! Nếu như không phải vì Tử Khâm,
có bảo con ở lại Vinh Thị một ngày con cũng không ở, vì vậy bố cứ giữ sức thì
hơn. Con không đi đâu cả, ít nhất là bây giờ con không thể đi. Có được Tử Khâm
rồi, bố có đày con đến đâu cũng không sao, nhưng không có cô ấy, con sẽ chẳng
đi đâu hết. Còn nữa, trước đây anh rể muốn con về công ty, bây giờ con về rồi,
anh ấy nên cảm ơn mới phải. Công ty còn có việc, con phải về đây!”
“Phi Lân, Phi Lân… thằng mất dạy
này!”
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên lạnh lùng
liếc nhìn Hàn Phong, lướt qua cái bụng đã nhô lên rất rõ của cô ta, thân hình
thon thả trước đây giờ đã béo tròn, có điều lớp trang điểm trên mặt vẫn rất
hoàn mỹ, nhưng phấn son không thể che đi dã tâm và khát vọng của người đàn bà
ấy. Đàn b