Snack's 1967
Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322325

Bình chọn: 9.5.00/10/232 lượt.

nói, hồi ấy chính ông ta đã cùng Vinh

Hồng Thịnh gây dựng giang sơn, nhưng khi “công thần” trở thành sâu bọ đục khoét

công ty, Tịch Mộ Thiên buộc phải trừ bỏ, nếu không hậu họa khôn lường. Mà bố vợ

giao công ty vào tay anh cũng chính vì nguyên nhân này, con người ta luôn làm

mọi việc theo ý mình.

Hàn Chung Khôn đập bộp xấp tài liệu

điều chuyển trên tay xuống bàn làm việc của Tịch Mộ Thiên: “Tịch Mộ Thiên, mày

làm thế này là có ý gì? Chuyển tao sang chi nhánh khác, đây rõ ràng là chơi xấu

tao, tao không chấp nhận lệnh điều chuyển này!”

Tịch Mộ Thiên lạnh lùng nhướn mày:

“Không chấp nhận thì tùy ông. Tôi thấy ông Hàn năm nay cũng lớn tuổi rồi, có lẽ

về nhà an hưởng tuổi già có khi lại hợp lý hơn!”

“Tịch Mộ Thiên, mày...”

Hàn Chung Khôn tức đến tím mặt,

Tịch Mộ Thiên lấy một xấp tài liệu trong ngăn kéo ném lên mặt bàn: “Hay là ông

Hàn muốn nôn những thứ này ra hả?”

Hàn Chung Khôn cầm xấp tài liệu lên

liếc sơ qua, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng nói: “Tịch Mộ Thiên, mày giỏi

lắm, tao chịu thua!”

Nói rồi ông ta quay phắt người bỏ

đi, ra đến cửa đột nhiên nói một câu: “Bố vợ mày rất giỏi qua cầu rút ván. Tịch

Mộ Thiên, tao chờ xem kết cục của mày!”

Tịch Mộ Thiên chẳng buồn ngẩng đầu

lên, lạnh lùng dặn dò Tiểu Dương:

“Cho toàn bộ nhân viên bảo vệ tầng

ba mươi hôm nay thôi việc.”

“Vâng ạ!”

Tiểu Dương đáp lời rồi đưa xấp tài

liệu trên tay cho Tịch Mộ Thiên: “Đây là tài liệu về cô Hạ ạ.”

Tịch Mộ Thiên nhíu mày liếc qua:

“Cô nhi viện Thánh Tâm? Sao tôi thấy hơi quen mắt nhỉ?”

Tiểu Dương vội đáp: “Tịch Thị chúng

ta năm ngoái có mua một mảnh đất gần ngoại ô, chính là mảnh đất định cho khởi

công xây dựng Bệnh viện Tổng hợp đấy ạ, yêu cầu di dời mất bao nhiêu lâu, những

người khác đều chuyển đi rồi, chỉ có cái cô nhi viện ấy là khó xử lí. Là một cô

nhi viện không thuộc quốc gia, tiền chúng ta bồi thường di dời cho họ còn lâu

mới đủ xây dựng một cô nhi viện mới, do đó bọn họ cứ đôi co với chúng ta cho

đến tận hôm nay, chúng ta đã cho người đi thương lượng mấy lần rồi nhưng đều bị

bà viện trưởng đuổi đi. Cô Hạ cũng là một trong những cô nhi thuộc cô nhi viện

này, ngoài ra...”

Tiểu Dương nói đến đây bỗng dừng

lại, đắn đo hồi lâu không biết có nên nói tiếp hay không. Tịch Mộ Thiên ngẩng

đầu nhìn Tiểu Dương, anh ta liền tiếp tục: “Mười vạn mà anh cho cô Hạ, cô ấy đã

gửi toàn bộ vào trong tài khoản của cô nhi viện Thánh Tâm bằng một cái tên nặc danh,

bởi vì chuyển trực tiếp từ tài khoản của anh nên có thể biết rõ nơi đi nơi đến

của khoản tiền ấy.”

Tịch Mộ Thiên khẽ gật đầu, đằng sau

là sơ lược lí lịch của Hồ Mạch, Tiểu Dương tiếp tục giải thích:

“Cô gái tên Hồ Mạch này là bạn thân

cùng lớn lên trong cô nhi viện của cô Hạ, hai người họ vẫn ở chung với nhau,

hiện tại đang làm nhân viên quảng cáo của công ty truyền thông Điện ảnh dưới

trướng của Vinh Thị”.

Phía dưới tập hồ sơ còn có tư liệu

về một thanh niên cũng tương đối điển trai, Tiểu Dương liếc nhìn Tịch Mộ Thiên

rồi nói: “Đây là bạn trai cũ của cô Hạ...”

Sự nhạy bén mách bảo Tiểu Dương

rằng không khí có phần lạnh lẽo, anh ta vội vàng giải thích, đã lấy cô gái

khác, cũng là bạn học Đại học của họ.

Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ đến

con mèo say tối hôm ấy, đã say mèm còn luôn miệng lải nhải: “Đàn ông chẳng phải

thứ gì tốt đẹp!”. Giờ nghĩ lại chính vì nguyên nhân này.

Tịch Mộ Thiên gấp xấp tài liệu lại:

“Phi Lân quen cô ấy như thế nào?”

Tiểu Dương lắc đầu: “Chuyện này tôi

cũng cảm thấy kì quặc, hai người họ hoàn toàn không chung đường, theo lí mà nói

chắc không thể đi cùng nhau được.”

Những ngón tay thuôn dài của Tịch

Mộ Thiên gõ xuống bàn làm việc: “Cậu đi sắp xếp, mai đưa cô ta đến đây, cứ nói

để bàn bạc những vấn đề có liên quan đến việc xuất bản tiểu thuyết của cô ta.”

Lúc nhận được điện thoại, Hạ Tử

Khâm vui đến ngay người, hoàn toàn không nhận ra giọng của Tiểu Dương trong

điện thoại. Cúp máy rồi cô mới nhớ, bên đó chỉ nói địa chỉ, hoàn toàn không nói

là nhà xuất bản nào, mà giờ nhớ lại bản thân mình đã gửi bản thảo đến nhà xuất

bản nào cũng chẳng nhớ rõ nữa. Thôi mặc kệ nó, dù gì cũng được xuất bản rồi,

cũng coi như là tiến được một bước lớn đến thành công, đây là chuyện ngay cả

nghĩ thôi cô cũng chẳng dám nghĩ.

Hạ Tử Khâm mừng rỡ khua chân múa

tay suốt cả buổi mới phát hiện ra trong phòng tự nhiên yên tĩnh đến thế. Mạch

Tử đi đâu rồi? Liếc thấy có một mảnh giấy ở trên bàn, Hạ Tử Khâm liền mở ra,

bên trong là nét chữ của Mạch Tử: “Heo lười, công ty có việc gấp, tớ lại phải

đi công tác, lần này chắc phải một tháng mới về được. Cậu nhớ ăn uống đầy đủ,

đừng suốt ngày ăn mì tôm, thức khuya ít thôi, tim mà khó chịu thì nhớ đi khám

bác sĩ. Mạch Tử.”

Hạ Tử Khâm chu môi, từ nhỏ tim cô

đã không được tốt, bác sĩ từng nói sau này lớn rồi tình trạng sẽ tốt dần lên.

Nói một cách nghiêm túc, cô không hẳn là bệnh nhân bị tim bẩm sinh, mấy năm gần

đây bệnh cũng không tái phát, mặc dù hôm ấy chơi rất nhiều trò cảm giác mạnh

với Vinh Phi Lân ở khu vui chơi nhưng cô cũng cảm thấy rất bình thường. Chỉ có