
tường tận về Hạ Tử Khâm, ngày mai giao cho tôi, nhớ là phải cực kì tường
tận đấy!”
Cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng
dừng lại ở ba từ “Hạ Tử Khâm, nên xử lí cô thế nào đây? Con mèo say to gan
này?”
Hạ Tử Khâm tắm xong đi ra, không
khỏi rùng mình ớn lạnh, ngoảnh đầu lại phát hiện cửa sổ phòng khách chưa đóng,
từng cơn gió đêm ùa vào trong phòng mang theo hơi lạnh se se. Vừa ra đóng cửa
sổ lại, Hạ Tử Khâm đã nghe thấy tiếng khóa cửa khẽ vang lên. Cô giật mình ngoảnh
đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ sang mười một giờ, chẳng nhẽ là
kẻ trộm?
Trong đầu Hạ Tử Khâm hiện lên cảnh
tượng kẻ trộm đột nhập vào trong phòng, giết người chặt thành từng miếng, giết
trước rồi cưỡng hiếp... càng nghĩ cô càng thấy sợ.
Hạ Tử Khâm chạy trong bếp, tiện tay
vớ lấy một cái chảo giơ cao lên rồi đứng ở sau cửa. Cánh cửa vừa đẩy ra, Hạ Tử
Khâm đã vung cái chảo đập xuống.
“Á... Cái đầu tôi! Tử Khâm chết
tiệt, cậu muốn chết à? Sao lại đập tôi?”
Đây rõ ràng là giọng nói của Mạch
Tử mà?
Hạ Tử Khâm cầm một quả trứng luộc
nóng hổi chưa bóc vỏ, cẩn thận lăn trên trán Mạch Tử. Mạch Tử rên rỉ: “Á... Cậu
nhẹ tay thôi! Đau quá, ối da. Tử Khâm! Cậu dốt thật đấy, nếu là kẻ trộm có ai
cần dùng chìa khóa mở cửa không hả trời? Chìa khóa nhà này ngoài tớ với cậu ra
còn ai có nữa chứ?”
Mạch Tử cáu kỉnh hất tay Hạ Tử Khâm
ra, giơ tay lên gõ đầu cô:
“Đầu cậu cả ngày nghĩ đến chuyện gì
hả? Có phải viết tiểu thuyết nhiều quá nên hâm rồi phải không?” Hạ Tử Khâm bóc
vỏ trứng, bẻ ra làm đôi, một nửa nhét vào miệng, nửa kia đưa cho Mạch Tử rồi
phồng mồm trợn mép nhai, mắt chớp chớp chột dạ, áy náy phản bác: “Chẳng phải
cậu bảo mai mới về hay sao? Tớ làm sao biết được nửa đêm nửa hôm cậu lại mò về
thế này?”
“Hạ Tử Khâm, sao tớ cứ cảm thấy cậu
có chỗ nào đó khang khác, thành thật khai ra mau, cậu để cái gã Chu Thuyền được
như ý rồi chứ gì?”
Mặt Hạ Tử Khâm chợt tối sầm rồi từ
từ hồng lên: “Mạch Tử, Chu Thuyền lấy vợ rồi, cô dâu chính là Triệu Gia Kỳ.”
“Cái gì?” Mạch Tử đứng bật dậy:
“Anh ta lấy vợ rồi, thế là thế nào? Chẳng phải hai người đã yêu nhau bốn năm
rồi sao? Mẹ kiếp, tớ đã bảo con tiện nhân Triệu Gia Kỳ ấy chẳng tử tế rồi mà,
lúc nào cũng sán đến gần Chu Thuyền! Không được! Đi! Để tớ dẫn cậu đi gặp anh
ta, để xem tớ xử lí đôi gian phu dâm phụ chó chết ấy thế nào!”
Nói rồi Mạch Tử hùng hổ kéo tay Hạ
Tử Khâm, Hạ Tử Khâm giữ tay Mạch Tử lại: “Mạch Tử, tớ với Chu Thuyền đã không
còn quan hệ gì nữa rồi, tớ không muốn gặp lại hắn ta
Mạch Tử nhìn Hạ Tử Khâm hồi lâu rồi
dang rộng cánh tay ôm lấy cô: “Con ngốc này, thôi được rồi, chúng ta không gặp
lại hắn ta nữa, biết trước khi cưới vẫn còn tốt hơn cưới rồi mới biết. Tớ
nguyền rủa đôi gian phu dâm phụ ấy, chúng sẽ không được chết yên ổn, sinh ra
con không có chim.”
Hạ Tử Khâm không nhịn nổi cười:
“Mạch Tử, khiếp quá đấy!”
Mạch Tử vỗ vỗ lưng Hạ Tử Khâm: “Như
thế còn là dễ dàng với bọn chúng đấy!”
“Mạch Tử, cậu thật là tốt!”
Mạch Tử thô lỗ đẩy cô ra: “Thôi đủ
rồi, đừng nịnh nọt nữa, chiêu này của cậu chỉ có hiệu quả với Mẹ viện trưởng
thôi!”
Hạ Tử Khâm từ bé sức khỏe đã không
tốt, lúc nhỏ gầy trơ xương, trông vô cùng đáng thương. Mạch Tử và Hạ Tử Khâm
cùng vào cô nhi viện, do đó mối quan hệ của hai người rất thân thiết, Mạch Tử
gần như đã quen với việc chăm sóc Hạ Tử Khâm, nào là uống thuốc, ăn cơm, đi
học... Tình cảm còn hơn chị em ruột.
Đến tận sau này mỗi đứa tốt nghiệp
một trường đại học cũng không chịu rời nhau ra, hai người liền thuê một phòng
trọ nho nhỏ ở chung trong thành phố. Công việc của Mạch Tử tương đối đặc biệt,
làm tuyên truyền trong công ty Điện ảnh. Công việc mặc dù không nhẹ nhàng,
thỉnh thoảng còn phải đi đây đi đó, nhưng được cái lương cũng không đến nỗi
thấp, chứ nếu cứ trông đợi vào mấy đồng tiền bản thảo lúc có lúc không của Hạ
Tử Khâm có mà chết đói từ lâu.
Hơn nữa trong lòng Mạch Tử, Hạ Tử
Khâm là đứa con gái ngốc nghếch nhất trên đời này. Do đó mặc dù Hạ Tử Khâm và
Chu Thuyền yêu nhau bốn năm trời, Mạch Tử cũng vẫn dặn dò cô cẩn thận như mẹ
dặn con gái, tuyệt đối không để Chu Thuyền được như ý.
Vì chuyện này mà Chu Thuyền và Mạch
Tử không ưa gì nhau, chỉ có điều bây giờ cô thật sự mừng thầm bởi con mắt tinh
đời của mình. Thế nhưng Mạch Tử có nằm mơ cũng không ngờ Hạ Tử Khâm vừa thoát
khỏi tên cặn bã Chu Thuyền lại dính vào Tịch Mộ Thiên, vì vậy Mẹ viện trưởng
mới nói Hạ Tử Khâm là kẻ chuyên rước họa vào thân, đây đúng là chân lí
“Tịch Mộ Thiên, khi tao và bố vợ
mày cùng xây dựng giang sơn, mày mới chỉ là thằng nhóc còn đóng bỉm. Mày muốn
tao nhường vị trí là tao phải nhường chắc?”
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, đặt cây bút
xuống bàn. Tiểu Dương vội vàng định quay người ra ngoài giải quyết thì Tịch Mộ
Thiên liền xua xua tay: “Để cho ông ta vào!”
Hàn Chung Khôn tức tối xông vào,
nhân viên bảo vệ hình như e dè địa vị và uy quyền của ông ta trước đây nên
không dám ngăn lại, để cho ông ta xông thẳng lên tầng ba mươi.
Hàn Chung Khôn là “lão thần” của
Vinh Hồng Thịnh, điều này đúng như ông ta