
Dạng Hề thấy hắn còn
muốn tiếp tục truy vấn, nên cố ý kinh ngạc nói: "A, nguy rồi, cậu ta cần
phải trở về. Nếu không, sẽ bị người ta phát hiện . Lần sau lại đến thăm
ngươi." Nói xong, liền vội vàng hướng phía ngoài động mà đi.
Trung niên nam tử thấy
nàng đi vội vàng, nên biết là nàng có chuyện giấu diếm. Bất quá, nếu nàng không
muốn nói, chắc là có nguyên nhân của nó. Chẳng qua lần sau sao? Lần sau, nếu
nàng đến, có lẽ hắn đã không còn. Khóe miệng hắn mỉm cười, trong đó như bao hàm
vui mừng...
Thủy Dạng Hề không ra
động phủ, mà vẫn như cũ leo lên chỗ Tống nương, một đường chạy vội, lặng lẽ
quay về tướng phủ...
Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng
đẩy cửa phòng ra, một chân vừa bước vào trong phòng, mắt liền nhìn thấy sa
trướng trên giường hỗn độn, một góc đệm chăn bị kéo lên mép giường, ở chính giữ
bị một lỗ hổng, lông chim bay tán loạn. Hai tròng mắt của Thủy Dạng Hề ngước
nhìn, tay trái khẽ đưa lên, ngăn lại động tác tiếp tục đi về phía trước của Tống
nương. Đôi chân bất động thanh sắc bước qua.
Tống nương từ lúc thấy
thân hình Thủy Dạng Hề dừng lại, dựa vào nhiều năm tập võ nàng đã biết có
chuyện không đúng. Sau đó thấy Thủy Dạng Hề ý bảo nàng đừng nhúc nhích, tưởng
là trong phòng đã xảy ra cái gì.
Thủy Dạng Hề quay đầu,
đối mặt với Tống nương sử dụng khẩu ngữ nói: "Trong phòng có người, có thể
là thích khách."
Toàn bộ tinh thần của
Tống nương đều đề phòng khi bước vào trong phòng, rồi tiến vào phòng ngủ, liền
có hai thanh kiếm hướng về phía tim nàng hậu tâm đâm tới, Tống nương nhanh
chóng khom người, thối lui về phía sau, tránh thoát một kích kia, đồng thời hai
tay bắt được kia hai cái tay của Hắc y nhân, quát: "Các ngươi là loại
người nào, dám ám sát đương kim tam hoàng tử phi, chán sống hay sao?"
Hai Hắc y nhân kia làm
như không thấy, cổ tay nhấc lên, hai kiếm liền nhất tề hướng cổ Tống nương đâm
qua. Tống nương mặt nhăn mày nhíu, chỉ phải phóng người, nhảy đến phía trước
mặt giường, ai ngờ, vừa định rơi xuống thì mấy thanh kiếm liền theo từ trên giường
ra, may mắn là Tống nương phản ứng rất nhanh, một cái xoay người, liền trốn
được qua một bên.
Nàng tập trung nhìn lại
rèm lụa đã bị người ta chém nát, mà trong phòng nháy mắt lại có thêm vài tên
Hắc y nhân. Tống nương không khỏi có chút đổ mồ hôi. Những Hắc y nhân này, võ
công đều không tầm thường, chỉ trông vào một mình nàng nhất định sẽ không ngăn
được, mà mục tiêu của bọn họ nhất định là tiểu thư, vô luận nàng như thế nào
kéo dài cũng đều là một trận chết.
Nghĩ vậy, tay đã đưa đến
bên hông, nhuyễn kiếm màu bạc liền xuất hiện ở trong tay. Nàng một tay múa
nhuyễn kiếm, cố ý đánh vào binh khí của Hắc y nhân, làm nó phát ra từng trận
tiếng động lách cách, một tay sử dụng lực ném đi cái bàn gần đó. Chỉ hy vọng
động tĩnh lớn như vậy có thể làm Hoa Nhiên tỉnh lại.
Hắc y nhân vừa thấy liền
biết nàng cố ý làm thế. Họ khẽ trao đổi ánh mắt, liền chia làm hai đội, một đội
nhảy ra ngoài phòng, tập kích thẳng hướng Thủy Dạng Hề.
Tống nương thấy vậy, biết
là không ổn, nên theo bản năng hướng về bên ngoài phòng đuổi theo. Nhưng mà,
mấy Hắc y nhân trong phòng làm sao để cho nàng như ý nguyện, liều mạng xuất
chiêu tàn độc với nàng. Tống nương bất đắc dĩ phân thân không được, trong lòng
quả thật quá sốt ruột. Mà kiếm ứng tiếng lòng, cũng lộ ra sơ hở chồng chất, chỉ
thấy nàng lui phía sau chắn ngăn trở lại mấy cây kiếm đâm tới, rồi đánh ra một
chưởng về phía hắc y nhân bên cạnh, nhưng không ngờ, một thanh trường kiếm từ
mặt phẳng nghiêng đâm ra, lúc này nàng đã không có bao nhiêu chiêu thức dư thừa
để chống đỡ . Chỉ có thể cố hết sức nghiêng người, tránh được chỗ yếu hại. Một
thanh âm của lợi khí đâm vào thân thể vang lên, bên hông Tống nương đã trúng
một kiếm.
Mà một đội Hắc y nhân
khác lao ra khỏi phòng, đem Thủy Dạng Hề quanh vây ở bên trong, mỗi thanh kiếm
đều chỉ thẳng mũi về phía nàng. Thủy Dạng Hề vẻ mặt đạm mạc trấn tỉnh, ánh mắt
sắc bén mang theo đùa cợt đảo qua mỗi người. Không biết là người nào lại khẩn
cấp muốn lấy tánh mạng của nàng như thế, thật đúng là biết chọn thời gian. Hiện
tại nàng một tia nội lực cũng không có, nên cục diện này họ là dao thớt còn
nàng là thịt bò.
Nàng cau mày, lạnh giọng
hỏi: "Ta cùng các ngươi không thù không oán, vì sao giết ta?"
"Lời này giữ lại để
hỏi diêm vương gia đi." Trong đó có một Hắc y nhân lên tiếng xong liền
nhấc tay, hướng Thủy Dạng Hề chém tới.
Thủy Dạng Hề tuy là không
có nội lực, nhưng chiêu thức vẫn có, nàng hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm. Hắc y
nhân vừa thấy vậy, có chút sửng sờ một chút, hắn vẫn nghĩ nàng là thiên kim
tiểu thư mọi chuyện không biết, nhận một kiếm kia là có thể lấy đi mệnh của
nàng. Nhưng không nghĩ tới nàng lại dễ dàng né qua, hơn nữa còn tránh đẹp như
vậy.
Không khỏi làm cho sát ý
trong mắt hắn hiện rõ ràng lên, một cái ngoắc tay, mấy chuôi kiếm nhất tề hướng
Thủy Dạng Hề chém tới. Thủy Dạng Hề gian nan né tránh , giống như một con trâu
đang nhảy nhót, chật vật đến cực điểm. Không có nội lực, một thân công phu cũng
thi triển k