
ơn,
thật sự cám ơn. Nhưng mà cửu cửu, ngươi chỉ có sáu ngày thời gian, chỉ có sáu
ngày cũng được sao?" Nàng đã không có biện pháp gì, nay, cửu cửu là ân
nhân cứu mạng duy nhất của nàng a. Nàng chỉ có thể gắt gao mà giữ lấy hắn, cho
dù trời có sập xuống, cũng không mảy may buông ra.
"Sáu ngày?"
Quân vô nhan kinh hô ra tiếng, sáu ngày như thế nào khả năng? Hắn cắn chặt
răng, cuối cùng phun ra ba chữ "Ta thử xem."
Từ đó, không ngừng mỗi
ngày có người đem thế gian kì dược vận chuyển tiến cung, lại một đoàn vận
chuyển ra cung, luân phiên như thế, ngày đêm không nghỉ.
Như thế, ba ngày sau,
Dĩnh Thành biên cảnh trọng yếu phía nam báo nguy, mười vạn binh lực Thịnh Hạ
Quốc dốc toàn bộ lực lượng, thẳng thủ Dĩnh Thành, Dĩnh Thành nguy ngập. Cảnh Hề
Đế Nam Cung Ngự Cảnh không thể không mang bệnh thượng triều, trước đường giận
dữ, đem thần tử liên can mắng toàn bộ quỳ xuống, không ai dám lên tiếng dù là
một từ.
Cuối cùng mệnh Tứ Hoàng
tử Linh Vương dẫn hai mươi vạn binh tiến đến trợ giúp, nếu không thể đem quân
địch Thịnh Hạ Quốc đánh tan liền mang đầu tới gặp. Chúng thần tử gặp Hoàng
Thượng thịnh nộ như thế, người người đều vì Linh Vương xuất binh một phen mà đổ
mồ hôi. Bất thình lình chiến tranh sợ là đánh không tốt a.
Đêm đã rất khuya, trừ bỏ
những chấm nhỏ hà liên đăng trên mặt hồ, không thấy một tia ánh sáng. Một thân
bạch y che mặt vẫn cứ từ một đỉnh cung điện hùng vĩ cao lớn lướt qua, như lưu
tinh duệ vĩ rồi biến mất, lập tức không thấy bóng dáng ở tẩm cung Thái Hậu.
Chỉ thấy nàng rất là
thành thạo nhảy lên cao lương trong phòng, đôi mắt chuyên chú mà bình tĩnh nhìn
chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia.
"Chi nha, " một
tiếng, cửa cuối cùng mở ra .
Một vị nữ tử bước vào, tư
thái ung nhã như lúc ban đầu, khuôn mặt xinh đẹp như trước, tuy nhiên trong mắt
hiện ra tinh quang trước kia làm cho người ta bất giác hơi nhíu mày. Thời gian
này, Thái Hậu quả nhiên là càng ngày càng cay độc a.
Sau nữ tử, một thanh y
nam tử bước theo vào, trường kiếm chấp hành, nếu không phải trong mắt này ngẫu
nhiên hiện lên âm ngoan, có thể được xem như một vị hiệp sĩ được mọi người ca
tụng.
Hai người giương mắt
phượng nhìn nhau, đây là Mộ Dung Tỉnh sao? Quả nhiên đã trở về lại. Tướng mạo
này mặc dù không tuấn mỹ như cậu, nhưng thật là không nghĩ đáng giận như thế,
quả thật là bộ dạng người gương mẫu.
"Nhã Nhi đã xảy ra
chuyện gì, vì sao vội vàng triệu ta trở về như thế ?" Mộ Dung Tỉnh tùy tay
đóng cửa lại, đem nữ tử trước mặt bế vào trong lòng, lo lắng hỏi.
"Tỉnh, hắn không
thấy." Thái Hậu nhíu mày, ngữ khí lộ ra hình tượng bối rối.
Thủy Dạng Hề đáy lòng
cười khẽ, nguyên lai nữ tử cường hãn như thế nào đi nữa thì trước mặt người
trong lòng cũng có một mặt mềm mại như thế. Thế này thật đúng là phá hủy hình
tượng Thái Hậu của bà ta a.
"Hắn?" Mộ Dung
Tỉnh dường như còn chưa phản ứng lại, lên tiếng hỏi.
"Chính là cái tên
Quân Vô Nhan kia a, " Thái Hậu có chút nóng nảy, "Ba ngày trước, thái
giám đưa cơm hồi báo lại người không biết như thế nào đã không cánh mà bay
."
Mộ Dung Tỉnh nghe nói như
thế, lúc này cũng không híp mắt, mặt mũi có chút ngưng trọng.
"Không lẽ là tự hắn
chạy thoát ra ngoài?" Thái Hậu thử hỏi, trên mặt cũng thể hiện ra biểu
tình không tin được.
Cái nơi bí ẩn đến cực
điểm, dưới đó lại có thông đạo rắc rối phức tạp, một người hoàn hảo còn không
thể dễ dàng chạy ra, huống chi lại là một người đã bị mất hết võ công mà còn bị
điểm huyệt không thể cử động.
"Có cho người đi
thăm dò miệng giếng kia không?" Mộ Dung Tỉnh sau một lúc lâu sợ run, cuối
cùng mở miệng hỏi, trong mắt dĩ nhiên có chút oán hận.
"Hiển nhiên đã
đi," nàng cắn môi, cúi đầu, làm như suy nghĩ, "Nhưng không có người
động vào, khối đá lớn kia vẫn ở vị trí cũ như lúc ban đầu... Chẳng lẽ, là có
người từ bên ngoài tiến vào cứu hắn đi ? Cái địa đạo kia đã bị người ta
phát hiện sao?" Trong giọng nói đã lộ ra bất an nhè nhẹ .
Nghe tới đây, Thủy Dạng
Hề không khỏi trong lòng mừng rỡ, để cho bọn họ cứ việc đoán đi. Nàng đây đánh
bậy đánh bạ, nhưng lại cho bọn họ trở tay không kịp, làm cho nàng trong lòng
thật là thống khoái.
Mộ Dung Tỉnh không nói,
trong ánh mắt sự tàn khốc bốc lên làm cho người ta sợ hãi: "Trong cung gần
đây nhất có gì khác thường hoặc là Hoàng Thượng bên kia có thể có tin tức mới
không?"
Tựa như là đã xác định,
Thái Hậu sau một lúc lâu ngưng thần suy nghĩ, mới lắc đầu, nói: "Không có,
Hoàng Thượng thật ra trong người không khoẻ, đã nhiều ngày chỉ đợi ở Thừa Kiền
Điện không có xuất môn."
Thủy Dạng Hề cau mày lên
một chút tự đắc cười, bổn cô nương nếu để cho ngươi phát hiện, vậy chẳng phải
là uổng có thân võ nghệ như vậy .
Lại nghe Mộ Dung Tỉnh
nói: "Vô phương. Cho dù được Hoàng Thượng cứu, hắn sớm đã không có phương
pháp xoay chuyển trời đất. Nay chúng ta ngoài có cường binh Thịnh Hạ quốc áp
sát, trong có nội các quan viên Lâm gia triều thần liên lạc, đã là vạn
vô nhất thất*. Chờ thêm vài ngày, Thiên Mị sẽ toàn bộ là ngươi
."
*vạn vô nhất thất: không
sơ hở/p