Duyên Hề

Duyên Hề

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325794

Bình chọn: 7.00/10/579 lượt.

u này có lẽ liên quan tới

lúc mới lập quốc, cùng điều này, không có quá nhiều can hệ.

Tiếng đàn xinh đẹp mà tao nhã, như có như không,giống

như khi đàn có chút khó khăn, Thủy Dạng Hề vân vê cầm huyền chậm nhịp lại, vẽ

một cái rồi thôi.

Suy nghĩ của nàng tiến vào một cảnh giới khác, nữ nhân

trong hậu cung đơn giản chính là tranh thủ tình cảm, mà khi đó hoàng hậu căn

bản là không tranh thủ tình cảm, tiến cung không lâu, mộc phủ liền nhanh chóng

suy bại đi xuống, hơn nữa nhiều năm qua đi, vẫn không có con nối dòng, mà khi

đó nhị hoàng tử của Thục phi đã muốn hơn hai tuổi.

Như thế xem ra, tình cảnh của hoàng hậu khi đó là bốn

bề thọ địch (bốn phía đều là địch), tùy thời đều có thể mất đi danh hiệu hoàng

hậu. Như vậy, nàng mang thai không phải vừa lúc giải quyết nguy cơ của nàng

sao, chuyện này không phải quá mức đúng dịp sao? Tiếng đàn từ thanh phong Minh

Nguyệt sảng khoái lập tức chuyển vào giông tố như sắp xảy ra một trận bão lớn,

ánh mắt bướng bỉnh của Thủy Dạng Hề nhìn thẳng, đầu ngón tay rất nhanh đảo qua

huyền cầm, trầm thấp như một trận sấm oành oành mà qua.

Đột nhiên, phanh một tiếng, tiếng đàn im bặt, một trận

đau đớn xẹt qua đầu ngón tay, cúi đầu vừa thấy, huyền cầm đã đứt. Một tia máu,

theo đầu ngón tay tinh tế chảy ra...

Tay nàng có chút hơi hơi phát run, trong lòng cũng như

tơ nhện trong gió run rẩy phiêu diêu. Thời gian Cẩm liên cùng hoàng hậu bị lâm

hạnh, bất quá cách nhau mấy ngày. Mà thời gian Cẩm Liên mất tích, cùng thời

gian Họa Mi phạm lỗi lần thứ hai, cách xa nhau cũng bất quá hơn mười ngày, mà

sau khi Họa Mi phạm lỗi, ước chừng hơn nửa tháng, liền truyền ra tin tức hoàng

hậu mang thai hơn một tháng. Điều này không khỏi quá mức làm người ta hoài nghi

.

Thân thể của nàng không khỏi có chút run rẩy, rõ ràng

đã là cuối mùa xuân , vì sao nàng cảm thấy vẫn rét lạnh như thế.

Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, ra sức đảo qua cuốn

tập trên bàn, sau đó ném ngay cuốn sổ đi, giống như đó là mãnh thú vô cùng hung

dữ, nếu chậm một chút nàng sẽ bị ăn mất.

Hai tay gắt gao ôm thân mình, nhìn cuốn sách nhỏ màu

vàng sáng không do dự đạp lên, đi thẳng đến trước giường, đáy lòng càng phát ra

rét lạnh dày đặc.

Nàng nghĩ nàng là hoàn toàn hiểu được. Nếu nàng đoán

không sai, hoàng hậu lúc ấy không có mang thai, mang thai là Cẩm Liên. Nàng đem

Cẩm Liên nhốt trong cung của nàng, đến Cẩm Liên sinh ra hoàng tử mới giết nàng

ta diệt khẩu.

Rất tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. Tay nàng thực tự

nhiên nắm lên, tay phải truyền đến đau đớn nhè nhẹ, chân tướng như thế, như

lăng trì cắt xé lòng của nàng.

Nam Cung Ngự Cảnh, hẳn là đứa nhỏ của Cẩm Liên, khó

trách hoàng hậu có thể nhẫn tâm xuống tay đối với hắn như thế, nguyên lai căn

bản không phải nàng thân sinh. Khá lắm hoàng hậu ngoan độc a, trong cung tranh

đấu, lợi dụng hắn củng cố địa vị của chính mình, hiện tại, hắn cản mục đích của

nàng, thì trừ bỏ hắn một cách thống khoái.

Thủy Dạng Hề không khỏi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện

lên chán ghét nồng đậm, trong thiên hạ sợ không thể tìm ra người độc ác

hơn so với nàng. Người ta nói, độc nhất là lòng phụ nữ, nàng ta đem những lời

này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn a.

Nàng đưa tay chậm rãi giơ lên trước mắt, đã thấy một

dòng máu theo ngón áp út từ từ chảy ra, cảm giác có cái gì bén nhọn chui vào da

thịt, nàng nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, lại một trận đau đớn tràn ra.

Nàng không dám đụng vào, liền đem tay nhẹ nhàng đặt

lên bàn, nàng rất sợ đau, nhưng hiện tại, so với trước đây càng sợ. Một chút ít

đau đớn, đều có thể tác động đến trái tim. Nàng nên nói như thế nào cho Nam

Cung Ngự Cảnh biết? Tâm trạng phúc tạp chưa từng có, trong lòng nàng vô cùng

không yên.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo trên đầu cành liễu, trong

gió cành liễu phất phơ, lay động đầy sức sống, giống nhau cây cối cùng nhau

khởi động để lung lay ánh trăng không rõ lắm, tạo thành nhiều bóng râm, không

biết nhân gian sầu, không hiểu nhân gian khổ, chậm rãi chờ đợi thời gian trôi

đi.

Thủy Dạng Hề không tình nguyện xuống xe ngựa, cung

trang với quần lụa mỏng thật dài kéo qua cửa cung, lưu lại một phiến sắc hương

hoa cỏ. Ánh mắt có chút phiêu ly, không yên lòng theo hướng phượng nghi cung mà

đi.

Hôm qua thật vất vả mới có thể bình an trở lại trong

phủ, sáng sớm hôm nay hoàng hậu tuyên nàng tiến cung, hoàng hậu sao lại

thiếu kiên nhẫn như thế chứ? Thủy Dạng Hề có chút ý nghĩ trào phúng, chân chưa

ngừng bước, đi qua thềm đầy tuyết trắng, lan can điêu khắc chạm trổ tinh vi.

Các ngón của tay phải vô ý thức vuốt ve, lại không

thấy cảm giác trơn bóng trước đây, tay đã được băng bõ bằng vải thô. Bất giác

có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống cánh tay, mới phát hiện toàn bộ ngón tay

cơ hồ đều bị băng vải màu trắng bao thành một cái kén châu chấu quái dị.

Bước chân của Thủy Dạng Hề không khỏi dừng lại, nhìn

dải băng quấn ngón tay trông như bị béo thũng, trong đầu mới hoảng hốt nhớ lại

việc tối hôm qua Nam Cung Ngự Cảnh giúp nàng băng bó.

Gió thổi qua có chút lạnh lạnh, mang theo đặc hữu ướt

át, ánh


80s toys - Atari. I still have