
ong phòng này, mùi thơm đặc hữu trên người nàng đang
quanh quẩn ở chóp mũi hắn, như hương sen mùa hè mà thanh nhã, giống như thu cúc
phơi sương mà thanh cao, luôn xuất trần như vậy. Hắn cũng biết, lần này, thật
sự đã làm nàng tức giận.
Trước khi hôn mê, hình
ảnh cuối cùng trong đầu đó là bộ dáng nàng khóc rống thất thanh, làm cho người
ta lo lắng mà đau đớn, nhưng hắn lại bất lực. Trong lòng có tự trách, có ảo
não, còn có nhiều hơn là một loại điên cuồng tưởng niệm, hắn bức thiết muốn
nhìn thấy nàng. Chỉ tiếc, thân thể trúng độc này, đã có chút không chịu nổi
gánh nặng.
Khóe miệng hiện lên một
chút trào phúng, đáng thương, Nam Cung Ngự Cảnh hắn lại có hôm nay. Tốt lắm,
người hạ độc kia đủ can đảm, thế nhưng giám tính kế trên đầu của hắn. Bất quá,
hắn thực may mắn, người trúng độc nặng là hắn, mà không phải Hề Nhi. Thống khổ
như vậy, hắn không muốn Hề Nhi chịu phải, để hắn, như vậy đủ rồi.
Thủy Dạng Hề nghe hắn gọi
một tiếng, cuối cùng từng bước một đi thong thả đến bên giường, hai tay hoàn
ngực, nở nụ cười khanh khách, vẻ mặt thản nhiên mà kiêu căng, ánh mắt gợn sóng,
trên cao nhìn xuống, khí thế quả nhiên là khinh miệt.
Theo trong mũi hừ nhẹ
nói: "Tỉnh?" Miễn cưỡng cực điểm không chút nào để ý tới, trong đó
lạnh lùng, thỏa mái đến cực điểm.
Nhất thời, tất cả mọi
người bị thái độ trước sau hoàn toàn bất đồng của nàng mà khiếp sợ. Tam Hoàng
phi cao ngạo lạnh lùng trước mắt như thế nào lại vì tam hoàng tử mà khóc đến
ruột gan đứt từng khúc đây? Trước sau khác biệt quá lớn, thật là làm người ta
không thể tưởng tượng được.
Nam Cung Ngự Cảnh đón
nhận đôi mắt Thủy Dạng Hề, trong lòng không khỏi cả kinh, Hề Nhi lần này bình
tĩnh như hồ nước kết băng, sợ ngay cả vũ khí lợi hại cũng không thể làm cho
tầng băng dày kia dậy nổi nửa điểm gợn sóng, xem ra tức giận trong lòng, có thể
so với Thái Sơn áp đỉnh .
Nam Cung Ngự Cảnh suy yếu
cười: "Hề Nhi, ta nghĩ uống nước." Thanh âm mỏng manh như tơ nhện.
"Không có."
Thủy Dạng Hề không chút do dự thốt ra, làm Hoa Nhiên sợ tới mức sớm chuẩn bị tốt
cũng sửng sờ tại chổ. Một chén nước cầm ở trong tay, đưa cũng không phải, không
đưa cũng không được.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn
cười, nụ cười kia có thể so với Minh Nguyệt, ở trên không mà trôi, lưu lại một
bức họa màu sáng bạc, rạng rỡ sinh quang, hòa cùng dòng chảy, trong suốt bao
lấy vạn vật.
Hắn sủng nịch nhìn Thủy
Dạng Hề, nói: "Hề Nhi, ta thật cao hứng." Thanh âm vẫn nho nhỏ, chính
là trong giọng nói lại lộ ra một loại vẻ mặt cao hứng.
"Cao hứng?"
Thủy Dạng Hề từ trong cỏ họng nghẹn lại hai chữ này, nàng vì hắn lo lắng đến sợ
hãi, sợ hãi sinh mệnh nàng lại một lần nữa mất đi, thế nhưng hắn lại cao hứng,
không khỏi tức giận từ mọi ngóc ngách trong đáy lòng đáy lòng chậm rãi nổi lên.
Nhìn đến Thủy Dạng Hề sắc
mặt khẽ biến, Nam Cung Ngự Cảnh có chút dự cảm không tốt, sợ nàng lại xúc động.
Lập tức nói: "Đúng vậy, cao hứng. Nguyên lai Hề Nhi để ý ta như thế, cho
dù chết cũng đáng ." Mắt Hắn bình tĩnh nhìn Thủy Dạng Hề, trong mắt nồng
đậm thâm tình giống như hồ sâu, đem người bao phủ, dù ngươi như thế nào giãy
dụa cũng không chỗ trốn, ngán người chết.
Hắn yêu Hề Nhi, hy vọng
Hề Nhi cũng thương hắn. Hắn biết nàng đạm mạc, biết nàng lạnh lùng, chẳng qua
sớm chiều ở chung, cũng biết Hề Nhi thủy chung vẫn quan tâm hắn. Chính là, hắn
không thể xác định, nó có thể kêu là tình yêu hay không, hắn ở trong lòng nàng
có vị trí đồng dạng như vậy hay không. Hoặc là, so với người xa lạ khác thì
tương đối quen thuộc hơn sao?
Nhưng mà, lần này, rốt
cục hắn có thể xác định, hắn ở trong
lòng nàng, không có như vậy, nhận thức này làm cho lòng hắn vô cùng sung sướng,
như con ong mật, ong ong phi vũ
Thủy Dạng Hề nhìn trong mắt hắn không chút nào che dấu
tình ý, nồng đậm như sắc đen của bầu trời đêm, làm tim của nàng không khỏi nhảy
lên, đúng là không kìm được mà trên mặt một mảnh đỏ bừng. Lời nói hi vọng kia,
vẫn cứ sinh sôi mắc nghẹn trong cổ họng.
Nàng có chút ngượng ngùng
ly khai tầm mắt. Dừng, nói và không nói cũng không còn quan trọng nữa, hắn như
vậy, đơn giản là suy nghĩ cho an nguy của nàng, có lẽ, nếu là chính mình, cũng
sẽ lựa chọn làm như vậy. Làm gì, lại đi cưỡng cầu người khác. Chỉ cần chính
mình thủy chung bảo vệ tốt chính mình, chuyện như vậy, sẽ không xảy ra lần nữa.
Nam Cung Ngự Cảnh vào lúc
này lại cười ha hả, hắn chưa bao giờ xem qua bộ dáng thẹn thùng của Hề Nhi, không
nghĩ tới lại đáng yêu như vậy, như là nửa quả anh đào đã hồng chín, làm cho
người ta nhịn không được muốn cắn lên đó một ngụm. Chính là, hắn lại quên, lúc
này, hắn suy yếu không chịu nổi, một tiếng cười còn không có xong, đã ho không
ngừng.
Thủy Dạng Hề thấy vậy, có
chút oán trách nhìn hắn một cái, trong mắt nồng đậm ý tứ hàm xúc cảnh cáo. Vươn
tay, cũng không xoay người, nói: "thuốc."
Thuốc đã sớm chuẩn bị
tốt, liền đưa tới trên tay Thủy Dạng Hề. Nàng trực tiếp cầm chén thuốc đưa đến
trước mặt Nam Cung Ngự Cảnh, nói: "Uống thuốc." Giống như mệnh lệnh
không cho cự tuyệt.
Nam Cung Ngự Cảnh