
g hay tới sườn núi hái cỏ đắng, đầy cả sọt. Trình Dục Bắc sẽ đi
theo bên cạnh bà, nhắc bà chú ý địa hình, mang thêm một cái lưỡi liềm
cắt cùng bà, khi đầy sọt, sẽ chủ động đeo sọt về phơi trên đá. Khi cả
hai đều đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, Tây Thuần sẽ đưa nước đến, không
thì mang nón cỏ đến cho hai người.
Lý Tuệ Hiền
là người cố chấp, cho dù khuyên bà thế nào cũng vậy, bà muốn ra ngoài
cắt những loại cỏ này, phơi nắng rồi bán lấy tiền, chẳng được mấy đồng,
nhưng tự bà muốn như vậy.
Quần áo của
Trình Dục Bắc giờ nằm trong trạng thái tuần hoàn liên tục, mồ hôi ướt
nhẹp, rồi nắng gắt hong khô, sau đó lại ướt nhẹp mồ hôi, rồi lại hông
khô…
Chẳng những thế, Trình Dục Bắc còn trông nom Tiểu Bảo, chơi đùa với cậu nhóc nữa.
Trần Tư Dao
mà có việc ra ngoài, Trình Dục Bắc rãnh sẽ tắm cho Tiểu Bảo, thay tả cho nó. Hôm nay Trần Tư Dao mới đi chợ về, vừa về liền thấy Trình Dục Bắc
đang tắm cho Tiểu Bảo, tắm xong cho cậu nhóc còn mang quần áo bẩn đi
giặt, giây phúc ấy, cô biết thế nào là cảm giác không thể thốt nên lời.
Cô biết, mọi thứ Trình Dục Bắc làm, chẳng qua bởi cô là chị của Tây
Thuần, thế thôi.
Trình Dục
Bắc ngủ phòng Tây Thuần, Tây Thuần thì ngủ ké phòng Trần Tư Dao, thỉnh
thoảng Tiểu Bảo bật khóc, Tây Thuần ngủ không được ngon, Trình Dục Bắc
sẽ chủ động đề xuất để anh trông cậu nhóc một hai buổi tối, chẳng qua
anh hi vọng Tây Thuần được ngon giấc.
Đêm xuống, Tây Thuần thở dài nói với Tây Thuần: “Không chỉ mắt nhìn đàn ông của em tốt hơn chị mà số cũng đỏ hơn chị nhiều lắm.”
“Gì hả?” Tây Thuần mơ mơ màng màng, không nghe rõ những điều Trần Tư Dao đang nói.
Thực tế là
khi Trần Tư Dao nhìn thấy Trình Dục Bắc, đâu đó có chút xúc động. Cô
cũng từng mơ, cùng người đàn ông đó sống dưới một mái nhà, cô ôm con nấu ăn, anh ấy rửa chén. Có lẽ giấc mơ quá đẹp, nên không nhịn được thở
dài.
Từ đó, Lý Tuệ Hiền hoàn toàn xem Trình Dục Bắc như con trai mình, Trần Tư Dao cũng xem anh là em rể của mình.
Nhiều năm sau, khi Tây Thuần trở lại rừng phong đầy lá đó, chỉ là người bên cạnh năm nào đã mãi mãi sánh vai cùng đất trời.
Cô tự hỏi
bản thân mình đã bao giờ hối hận vì đã thích lá phong chưa, từng đau đứt ruột, từng nuối tiếc, sau cùng cũng chỉ trở thành một dĩ vãng xa xôi.
Cô thích lá phong, một tình yêu nồng cháy, như đóa hoa cúc xanh chính là tình yêu mãi khắc sâu trong tim.
Cô thích đựng một tình yêu thuộc về riêng mình ấy vào một góc trong tim, như đại diện cho dũng khí kiên định nhất của cô.
Năm đó, rừng Phong Diệp thành phố Q hấp dẫn rất nhiều du khách.
Năm đó, cô lắc tay Trình Dục Bắc, nhất định phải xem cho bằng được rừng Phong Diệp được mệnh danh đẹp nhất này.
Cô còn nhớ
rõ ánh mắt cưng chìu của Trình Dục Bắc, cô còn nhớ rõ hơi ấm từ lòng bàn tay của Trình Dục Bắc, cô còn nhớ Trình Dục Bắc cười rực rỡ với cô bằng tất cả thanh xuân.
Hết thảy mọi thứ cớ sao lại xảy ra?
Dường như tới tận bây giờ cô cũng chưa từng tham dự.
Khi bọn anh đến, đầu tiên là tìm chỗ trọ, bởi đây là khu du lịch nên phòng cực kì đắt.
Bọn họ đang hỏi thăm giá cả từ ông chủ,bỗng nhiên động đất nhà cửa rung động dữ dội.
Cô giật mình, tay lập tức bị Trình Dục Bắc nắm chặt, anh mang cô chạy ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, cả nhà trọ tối đen.
Hình như cô bị cái gì đó đập trúng, trong tầm mắt tất cả đều là khói bụi.
Cô không biết hai người bị đè bên dưới, trên là bê tông cốt thép vụn vỡ.
Cô không
biết có người lấy cơ thể làm lá chắn bảo hộ, dùng giọng nói yếu ớt gọi
bên tai cô: Tây Thuần, Tây Thuần, em mau tỉnh nào, mau tỉnh nào…
Cô không biết, nước mắt anh rơi xuống khi cô hoảng sợ: em phải làm sao, làm sao mới có thể cứu được anh đây?
Bảo bối, tỉnh dậy nào…
Không ai hay biết, anh lấy điện thoại ra thế nào, bấm từng chữ từng chữ một, dù không tín hiệu vẫn gửi tin đi.
Không ai hay biết anh ôm trong lòng tình cảm thế nào để bảo hộ cô gái trong ngực mình.
Hết thảy đều biến thành đầu đề tạp chí ngày hôm sau ‘Nam sinh si tình hi sinh sinh
mệnh bảo hộ bạn gái’, trong bài viết ngắn có một câu giới thiệu về chàng trai thanh xuân nhiệt huyết năm ấy: chở che cô gái dưới người, biến
thân thể mình thành tấm khiên thép rắn chắc nhất, đỡ những tảng bê tông
vụn…
Bóng tối mất đi ánh sáng le lói từ điện thoại, ánh sáng mỏng manh cũng hòa thành màu đen bóng tối.
Tin nhắn thay lời người ngủ say không kịp nói: em nhất định phải sống, vì anh mà sống, sống thật hạnh phúc.
Ba năm sau…
Mỗi
người trong chúng ta đều đang chờ một người xuất hiện, chờ anh ấy cứu
rỗi mình, chờ anh ấy dành tình cảm cho riêng mình, chờ anh ấy coi mình
là duy nhất trên cõi đời này.
♪Trần Nhất Lâm
Nheo mắt,
chẳng hề nghe thấy tiếng chuông báo thức chói tai, ngược lại chỉ nghe
mỗi tiếng mẹ, “Trần Nhất Lâm con còn chưa định lăn khỏi giường chắc?”
Rất không vừa lòng nắm chặt chăn, “Chuông báo có reo đâu, mới sáng sớm gọi con chi vậy?”
“Gì hả?” Mẹ lại cao giọng, “Ba cái chuông reo inh ỏi đến nỗi con chó ngoài sân cũng nổi đóa mà con còn không hay biết á?”
“Gì?” Tôi
vội đứng dậy, nhìn đồng hồ đầu giường, thôi chết, mới đó mà 9h5p