
gười kiêu ngạo, sẵn sàng
vì anh mà buông bỏ lập trường, nhưng anh từ chối nó, không muốn nhận nó.
Cô biết, cô biết mình thua rồi.
Tình yêu của cô, từ khi bắt đầu đã thất bại, ngay từ đâu đã không cân bằng,
số phận đã sắp đặt cô thua trong tình yêu không công bằng này, đây cũng
là lễ tang kết thúc của nó.
Hóa ra tình yêu đau đớn thế. Ai đó đang mở nhạc, chạm vào trái tim cô.
Cô đứng dậy, vẫn là dáng vẻ cao ngạo đó, vẫn là một cô gái xinh đẹp. Chỉ
là cô bước vội vào toilet, không kiềm được nữa khóc nấc lên. Không phải
khóc vì bị người ta bỏ rơi, cô khóc cho tuổi xuân mà mình bỏ ra, khóc
thương cô đã mất đi tình yêu, khóc cho tình yêu đã lụi tàn.
Cô khóc, cô luyến tiếc tình cảm này, không ngờ hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan.
Đàn ông, một khi tuyệt tình, vĩnh viễn đừng mơ anh ta sẽ quay đầu.
Một khi chia tay, từ nay không thể bên nhau, từ đây chân trời xa xôi, khó mà quên được.
Từ nay về sau, ai cũng không còn là của ai.
Từ nay về sau, anh làm núi của anh, em làm sông của em.
Từ nay về sau, nhìn về bên bờ quá khứ, thiếu niên phía bên kia là anh.
Người lạ không gặp lại, hà tất hứa làm gì thêm đau buồn.
Editor: Ý
Trình Nghi Bắc về nhà, anh mở cửa cực kì nhẹ nhàng, trong phòng khách không
có tiếng TV vọng lại, giống như mọi khi, anh lặng lẽ đi vào phòng ngủ,
nhìn thấy cô đang say giấc. Cảm thấy tâm trạng an ổn, anh bước vào
trong. Cười thỏa mãn, ngắm bộ dạng ngáy ngủ của cô, mới đến bên giường,
nhẹ nhàng ngồi xuống. Ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt cô, chậm rãi quét
qua thân thể cô, dừng lại trên bụng cô. Không cần biết lý do, lấy tay
lần mò vào trong bụng cô.
Anh rõ biết là vẫn chưa thể có động tĩnh gì, nhưng vẫn ngây ngốc cong người xuống, đem đầu mình dán lên bụng cô.
Đứa trẻ đã được một tháng, nhưng cơ thể cô đến nay vẫn không thể nhìn ra
được, cơ thể nhỏ nhắn, mảnh mai, một chút cũng không giống đang có thai. Cũng chẳng giống như trên TV, một khi mang thai suốt ngày nôn mửa hay
thích ăn chua, anh mua ô mai chua về là hoàn toàn không có đất dụng võ.
Điều tra cẩn thận trên mạng, phát hiện ra mỗi người phụ nữ có thai điều
có biểu hiện thai kì khác nhau. Như thế anh mới thấy an tâm một ít.
Mà cô căn bản không lo quan tâm đến, nhớ đến hôm qua cô mang giày cao gót
ra ngoài, trong lòng không khỏi có tí bất mãn, nhưng lại không chịu biểu lộ ra trước mặt cô.
Cô hí mắt, chẳng hề sợ hãi đánh anh một phát.
-Bộ dáng ngây ngốc này.
“Thức rồi” Anh cũng chẳng chấp cô, lướt qua trán của cô, nhẹ lau đi lớp mồ hôi bịn rịn trên đó.
Cô gật gù, giương mắt ngó cái chuông đồng hồ to lớn trên tường:”Nóng như thế này, đi làm gì vậy?”
Vẻ mặt của anh cũng không có gì thay đổi, nằm bên người cô. Cô nhích qua
bên kia một chút, cho anh có chỗ nằm. Tay anh vẫn đặt trên bụng cô, khóe mắt có tí cái gọi là thỏa mãn:
-Đi làm chuyện xấu.
-Thật không?
Cô không hỏi thêm nữa, bởi không thích tò mò.
“Hay là tìm một bảo mẫu đến chăm sóc em, được không?” Anh thật sự lo lắng
mỗi khi cô một mình ở thành phố C, mỗi đêm ở Đức, anh luôn suy nghĩ xem
cô đang làm gì, có gặp chuyện gì không. Những cảm xúc xa lạ mới đến đó
làm anh cảm thấy kinh ngạc.
Con ngươi của cô nảy lên như đốm lửa:”Muốn đi nữa à?” Cô cảm thấy đây mới là mấu chốt.
Có chút xấu hổ gật đầu:”Có một chút việc”.
“Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng lo lắng”. Cô liếc anh một phát.
Không biết anh nghĩ đến gì mà cúi đầu cười rộ lên:
-Này, em nói xem đây là con trai hay con gái?
Cô suy ngẫm trong thoáng chốc, kết quả bắt đầu lại từ vạch xuất phát:
-Anh thích con trai hay con gái?
-Con gái thì tốt hơn.
Vừa dứt lời, anh không nhịn được mà nhíu mày, lập tức thay đổi ý kiến:”Chỉ
là, để đảm bảo cuộc sống của chúng ta, anh thấy con trai tốt hơn”.
Môi cô căng ra:”Nhìn không ra nha, anh du học ở Phương Tây lâu như thế mà
vẫn còn kế thừa truyền thống của dân tộc Trung Hoa trọng nam khinh nữ
à!”.
“Ha ha” Anh cười rộ lên, ôm cô càng chặt hơn, quay người khẽ hôn lên trán cô một chút.
-Con trai giống anh, có gì không tốt chứ.
Thân thể cô cứng đờ, nở ra một nụ cười nhẹ:
-Đúng vậy, giống anh thật tốt.
Cô hiểu được, từ khi hai người bọn họ chính thức ở cùng một chỗ, anh chưa
bao giờ đề cập đến cha mẹ mình. Cô cũng không lo lắng anh sẽ bỏ rơi cô,
không hiểu sao cô tin tưởng anh thế, không có lý do nào cả. Nhưng cô
cũng biết, anh không phải dạng người để bề ngoài cùng nội tâm cùng đi
theo một khuôn phép cũ nào đó. Trước giờ anh vẫn sống theo nguyên tắc
nhất định, nhưng đó là vì anh vô dục vô cầu, không xâm phạm đến ai, cũng không kháng cự với ai. Nhưng một khi anh thật sự muốn thứ gì đó, tỉ số
phản kháng sâu trong người anh sẽ phát triển đến mức tận cùng.
Một đứa con trai, đây chính là tấm giấy thông hành để cô bước vào Trình gia, không cần ai nhắc nhở, cô cũng tự mình hiểu được.
Nhưng cô thật sự rất muốn có một đứa con trai, mặc dù nguyên nhân của cô và
nguyên nhân trong lòng anh không giống nhau, nhưng lại trùng hợp không
hẹn mà gặp.
Buổi chiều, Trình Nghi Bắc kiên quyết dắt cô đi bệnh viện kiểm tra. Cô bị
anh giày vò đến khốn khổ, đành p