
nói sẽ gặp cô để xin lỗi.”
“Anh ta không cần xin lỗi, dù sao từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến anh ta nữa.” Tô Lạc chẳng muốn nhắc đến chuyện này.
“Ừm.” Thẩm Doanh lập tức tỏ ra ân cần. “Tôi nghe Thư ký Dụ nói cô đã xin thôi việc?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện này tương đối nghiêm trọng, nếu vì Kiến Thành mà cô mất việc thì không hay lắm.”
“Cũng không hẳn vì anh ta, bản thân tôi đã muốn nghỉ làm từ lâu rồi.”
“Hay là tôi giới thiệu công việc khác giúp cô nhé? Cô muốn vào một cơ quan như thế nào?”
“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Tô Lạc quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.
“Nếu không có việc gì, tôi phải về thu dọn hành lý rồi còn ra bắt xe nữa.”
“Bắt xe? Cô định đi đâu vậy?” Thẩm Doanh tỏ ra quan tâm.
“Tôi đi miền Tây có chút việc.” Tô Lạc hàm hồ đáp.
“Cô định đi bao lâu?”
“Có lẽ sẽ ở lại một thời gian.”
“Cô cứ bỏ đi như vậy thì không hay cho lắm, Kiến Thành cũng chẳng ra
sao cả, tôi phải nói anh ấy mới được. Ai lại để ra nông nỗi này…”
Những lời thị uy của Thẩm Doanh khiến Tô Lạc cảm thấy rất chối tai.
Đang chưa biết đối đáp thế nào thì giọng nói của mẹ cô cùng với tiếng
chuông điện thoại quen thuộc vang lên ở sau lưng: “Tiểu Lạc, cô nghe
điện thoại đi đã. Tiêu Kiến Thành là ai mà gọi không ngừng nghỉ, ồn chết đi được!”
Tô Lạc vội nhận di động. Nghe thấy tên Tiêu Kiến Thành, nụ cười cứng đờ trên môi Thẩm Doanh.
Với tính cách của Tô Lạc, cô chẳng thèm nghe điện thoại của người đàn ông đó nhưng ở trước mặt mẹ, cô không tiện thất thố, chỉ có thể bắt
máy, cất giọng cứng nhắc: “A lô!”
“Cô đang ở đâu hả?” Tiêu Kiến Thành hỏi ngay.
“Ở nhà!” Tô Lạc đáp ngắn gọn.
“Làm gì vậy?”
“Có việc.”
“Việc gì.” Đối phương vẫn không chịu thôi.
“Anh có chuyện gì không?” Tô Lạc hỏi lại.
Thẩm Doanh vẫn đứng yên lặng ở đó nhưng Tô Lạc phát hiện cô ta có chút căng thẳng.
“Cô đến đây đi, tôi muốn tìm cô bàn về vụ quyên góp.” Tiêu Kiến Thành đi vào vấn đề chính.
“Tôi không đi, việc này không thuộc phận sự của tôi nữa.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả.”
“Cô.” Không đợi Tiêu Kiến Thành nói hết câu, Tô Lạc liền cúp điện thoại.
Bà Nhạc vẫn đứng bên cạnh nên cô không tiện mở miệng, chỉ quay sang
Thẩm Doanh, dùng ánh mắt bày tỏ ý tứ: Đừng căng thẳng, tôi không có hứng thú với người đàn ông đó.
Thẩm Doanh ngượng ngập, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cô chuẩn bị đi đâu bây giờ? Để tôi tiễn cô ra bến xe.”
“Cổ Bình.” Tô Lạc không nhịn được, nói thẳng: “Làng Dương Khê ở huyện Cổ Bình.”
Nghe thấy cái tên này, Thẩm Doanh thoáng ngẩn người. Tô Lạc chăm chú
quan sát cô ta, muốn tìm ra manh mối nào đó trên gương mặt người phụ nữ
này.
Nhưng Thẩm Doanh nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, mỉm cười.
“Cổ Bình khá quen thuộc với tôi.”
“Bây giờ, nơi đó chỉ còn lại một giáo viên tình nguyện nên tôi định đi giúp anh ấy.” Tô Lạc bổ sung thêm.
“Vậy sao? Thật không dễ dàng… Như vậy đi, cô cứ làm việc của mình,
nếu cần sự giúp đỡ của tôi, cô đừng ngại. Tôi đi trước đây!” Nói xong,
Thẩm Doanh gật đầu chào mẹ Tô Lạc rồi quay người đi ra ngoài.
Tô Lạc có chút buồn phiền. Cô biết mình vừa đánh trúng nỗi đau của Thẩm Doanh.
Mẹ Tô Lạc lại bắt đầu trách móc: “Cô chạy đến nơi khỉ ho cò gáy đó để làm gì? Bây giờ, nhà vừa bán hàng lại vừa lo việc di dời, cô chẳng phụ
giúp gì cả…”
Tô Lạc mặc mẹ muốn nói gì thì nói, còn mình về phòng tiếp tục sắp xếp hành lý.
Sáu giờ tối, Tô Lạc kịp lên chuyến xe buýt cuối cùng đi Cổ Bình. Hơn
mười giờ đêm, cuối cùng cô cũng đứng ở bến xe của huyện Cổ Bình. Hai năm trước, Tô Lạc từng đến nơi này, nhưng lúc đó có nhiều đồng nghiệp đi
cùng, lần này chỉ một mình cô với chiếc ba lô. Cô đứng bên lề đường, ra
sức hít thở không khí trong lành, tâm trạng vô cùng phấn chấn.
Tô Lạc lại gọi điện cho Dương Nhuệ nhưng vẫn không liên lạc được.
Bên đường có một chiếc xe máy, tài xế bắt chuyện với cô: “Cô định đi đâu vậy?”
“Tôi muốn đến làng Dương Khê.”
“Cô đi Dương Khê vào giờ này sao?”
“Có thể đi không anh?” Tô Lạc hỏi.
“Nơi đó rất xa, bây giờ muộn như vậy, cô phải trả thêm tiền.”
“Tất cả bao nhiêu?”
“Ba mươi đồng.”
Tô Lạc lập tức ngồi lên yên sau xe máy. “Đi thôi!”
Xe máy phóng rất nhanh trên con đường núi. Người tài xế hoàn toàn coi thường tình trạng đường sá, bất kể gặp ổ gà hay ổ voi đều lao thẳng
vào. Tô Lạc chỉ còn cách nghe theo ý trời, hai tay nắm chặt áo của anh
ta, cố gắng không để thân mình văng khỏi xe.
Không biết bao lâu sau, tài xế đột nhiên dừng lại, nói với Tô Lạc: “Đến nơi rồi!”
Tô Lạc xuống xe, đầu óc vẫn còn quay cuồng. Nhờ ánh đèn pha của xe
máy, cô quan sát xung quanh nhưng chỉ nhìn thấy cây cối im lìm. “Đây là
làng Dương Khê à?”
“Đúng vậy.”
“Sao chẳng có nhà cửa gì cả?”
“Cô cứ đi bộ về phía trước là thấy ngay. Ở đây là vùng núi nên người dân sống tương đối rải rác.”
“Tại sao lại không có ánh đèn?”
“Bây giờ đã là nửa đêm, mọi người đều tắt đèn đi ngủ rồi.”
Tô Lạc đành trả tiền. Người tài xế liền quay xe đi mất, để lại mình cô trong bóng đêm tĩnh mịch.
Tô Lạc gọi điện thoại cho Dương Nhuệ nhưng vẫn không có tín hiệu. Cô
chỉ còn cách bật màn hình, nương th