
ến vào phòng làm việc của Thân Thiệu An, nói qua
một chút về chuyện mừng sinh nhật ông ngoại. Mọi người trong nhà đều rất yêu thương Lục Dĩnh, Thân Thiệu An cũng không ngoại lệ, cô nói thế nào
đều chiều theo ý cô. Bình thường mỗi lần nói xong vấn đề cần nói, Lục
Dĩnh đều tìm cớ nhanh chóng rời đi, tránh nghe những lời dặn dò nhắc nhở của người lớn, nhưng hôm nay xong việc cô vẫn còn nán lại, khiến Thân
Thiệu Ân không khỏi thấy lạ: “Còn chuyện gì nữa?”.
Lục Dĩnh gãi đầu: “À… Anh họ, công ty anh…”.
Nghe cô lấp lửng miêu tả ngoại hình của một người đàn ông, Thân Thiệu An lập tức liên tưởng tới Trần Tử Hàn. Cô muốn có tất cả các tư liệu liên quan tới Trần Tử Hàn. Thân Thiệu An quá rõ tính tình cô em họ của minh, liền lên tiếng cảnh tỉnh cô: “Cậu ta có bạn gái rồi”.
Lục Dĩnh bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Chỉ là có bạn gái mà thôi, đâu phải đã kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, không phải sao?
“Em mặc kệ, em nhất kiến chung tình với anh ấy rồi!”
Thân Thiệu An lắc đầu: “Nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, hình như cậu ta đang cãi nhau với bạn gái”.
Lục Dĩnh mất mấy ngày để tìm hiểu mọi thứ liên quan tới Trần Tử Hàn, sau đó còn không khỏi tự khen ngợi mình có mắt nhìn người. Người đàn ông lọt
vào mắt cô quả nhiên là một người ưu tú, hơn nữa cô tin chắc chẳng bao
lâu nữa anh sẽ làm nên chuyện lớn. Chỉ có điều, trong quá trình tìm hiểu về Trần Tử Hàn, cô rất khinh bỉ người bạn gái kia của anh. Hai người họ đã chia tay rồi, vậy mà cô ta còn suốt ngày chạy tới công ty tìm anh,
thật là không biết xấu hổ, người ta đã không cần đến mình nữa mà còn bám lấy không rời.
Từ sau khi Vương Y Bối tát Hướng Thần ở trên
đường, Trần Tử Hàn không gọi điện cho cô nữa. Vương Y Bối cũng không bận tâm, anh không gọi cho cô thì cô chủ động gọi cho anh, hoặc là chạy tới cổng công ty đợi anh tan làm sẽ chặn anh lại. Cô không tin cả đời này
anh không chịu nhìn cô, nhưng mà, cô chờ đợi được cái gì đây?
Trần Tử Hàn nói với cô: “Vương Y Bối, chúng ta cứ thế này, em mệt, anh cũng mệt, chúng ta chia tay đi!”.
Anh nói, chúng ta chia tay đi…
Vậy là cuối cùng cũng có một ngày, người đàn ông cô nhớ nhung trong lòng đã không còn chần chừ gì mà nói với cô hai chữ “chia tay”, lạnh lùng nói
với cô rằng anh không cần cô nữa.
Cô không cam tâm, cô không phục, vì sao lại như thế chứ?
Vì sao anh có thể đòi chia tay với cô trong lúc cô còn yêu anh, còn quan tâm anh như thế?
Cô rất muốn hỏi vì sao, muốn hỏi: “Trần Tử Hàn, vì sao anh có thể không cần em nữa?”.
Hướng Thần gần đây rất bực bội vì công ty xuất hiện thêm một nữ đồng nghiệp,
hơn nữa, cô ta còn là em họ của Thân Thiệu An. Chính vì mối quan hệ này
mà các nhân viên khác trong công ty đều có thái độ đặc biệt với cô ta,
tuy nhiên Lục Dĩnh chẳng mấy để tâm tới sự nhiệt tình của mọi người với
mình, chỉ một lòng tập trung sự chú ý lên người Trần Tử Hàn. Hướng Thần
chợt thấy hận bản thân mình thị lực quá tốt, vừa nhìn thấy Lục Dĩnh bước vào công ty đã biết ngay đó là cô gái tiếp cận Trần Tử Hàn ở quán bar.
Hơn nữa, trực giác phụ nữ mách bảo, Lục Dĩnh rõ ràng có ý với Trần Tử
Hàn.
Cũng chính vì thái độ đặc biệt của Lục Dĩnh mà rất nhiều
người trong công ty đã bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Trần Tử Hàn. Vị
tiểu thư kia thì vẫn hồn nhiên không hề biết rằng mình đã rước rắc rối
tới cho người khác. Hướng Thần càng lúc càng không ưa gì cái bản tính
tiểu thư của Lục Dĩnh. Cô ta chẳng làm gì chướng mắt cô, nhưng lấy gia
thế ra mà so, Hướng Thần cảm thấy cô hoàn toàn có tư cách coi thường Lục Dĩnh, chỉ có điều trong mắt cô ta, Hướng Thần chỉ là một nhân viên làm
công ăn lương quèn mà thôi. Nhưng dù được gia đình hậu thuẫn, Hướng Thần vẫn nỗ lực học tập, khi còn học đại học cũng đi làm thêm như các bạn
khác, chưa bao giờ cô tỏ ra mình là tiểu thư, nên bây giờ mới thấy không ưa Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh nghĩ đủ mọi cách để có thể tiếp xúc với
Trần Tử Hàn, không hiểu cái gì cũng tới hỏi anh, có dự án gì mới cũng
muốn anh cho làm cùng. Những lúc quá bận rộn, Trần Tử Hàn sẽ đưa cho cô
tài liệu để cô tự xem lấy, khiến cô tiến bộ rất nhiều.
Lục Dĩnh
không những không cảm thấy phản cảm vì thái độ ấy của anh, mà ngược lại
còn cho rằng anh là một người vừa nghiêm túc, vừa kiên trì.
Đối với những hành động của Lục Dĩnh, Trần Tử Hàn hoàn toàn áp dụng phương pháp không đến gần, không trốn tránh, không bận tâm.
Vương Y Bối phần lớn thời gian đều vui vẻ, vô tư, số chuyện có thể khiến cô
cố chấp một cách ngốc nghếch thật sự rất ít, mà Trần Tử Hàn lại là người khiến cô cả đời này cố chấp cho bằng được. Anh không chịu gặp cô, cô
lại càng muốn thấy anh, ý nghĩ ấy nổi loạn trong đầu, nhưng cô biết rõ,
nếu bản thân còn quấn quýt lấy anh thì chỉ khiến anh càng chán ghét cô.
Cô đứng dưới tòa nhà Quảng Vũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đó. Cô không
biết vì sao Trần Tử Hàn nhất định phải ở lại đây làm việc, nhưng lúc này không phải lúc để cô tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho anh, nếu anh không xuống, cô tuyệt đối không đi.
Nói được làm được, Vương Y Bối tìm một chỗ ngồi trên co