80s toys - Atari. I still have
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325684

Bình chọn: 9.00/10/568 lượt.

Bối và Thiển Ngữ sao? Lần trước tớ lên phòng

giáo vụ, thấy lớp trưởng còn giấu nhẹm vụ Y Bối trốn học nữa, những

người khác làm gì có đãi ngộ ấy.”



Vương Y Bối hào hứng

xuống dưới ký túc. Tới đại sảnh tầng trệt, cô dừng lại trước tấm gương

lớn, xoay người ngắm lại một lượt rồi mới đi tiếp, khiến mấy anh bạn

ngồi gần đó không khỏi dán ánh mắt lên người cô.

Cô chưa đi được

bao xa thì đã trông thấy Trần Tử Hàn đứng ở ngay lối rẽ đợi mình. Cô vội vàng chạy tới hỏi: “Đợi em lâu chưa?”, rồi vô tư nắm tay anh.

Thế nhưng, Trần Tử Hàn lại gạt tay cô ra.

Cô ngây người nhìn anh: “Chúng mình đi ăn hay là…”.

“Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh rồi nói chuyện!” Trần Tử Hàn hoàn toàn lạnh lùng.

Đi được hai bước, không thấy cô đi theo, anh quay đầu lại nhìn.

Vương Y Bối đang nhìn theo anh, niềm vui sướng vừa rồi bị anh hắt một bát

nước lạnh dập tắt. Có lẽ cô đã hiểu lầm mục đích anh tới lần này. Không

phải anh đến đưa cô đi ăn, càng không phải đến hòa giải: “Có chuyện gì

cứ nói ở đây cũng được. Đi xa tí nữa em lại phải về một mình, em lười

đi!”.

Trần Tử Hàn thấy ánh mắt cô lạnh lùng, liền từ bỏ ý định khuyên nhủ cô.

“Được. Anh đến vì muốn nói với em, chuyện giữa hai chúng ta không liên quan gì tới người ngoài. Em đừng có giận cá chém thớt!”

“Ý anh là gì?”

“Vì sao em lại tới tìm Hướng Thần?”

Máu trong người cô toàn bộ đều sôi trào. Vừa mới nhận được điện thoại của

anh, cô đã vội vội vàng vàng dậy sửa soạn trang điểm để gặp anh, muốn

anh thấy cô là người đẹp nhất, cô còn tưởng anh đến để dỗ dành cô chuyện lần trước. Vậy mà, hóa ra anh tới tìm cô là vì một người con gái khác.

Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Vì sao vừa mới xuất hiện đã nhắc tới người con gái khác?

“Là cô ấy nói với anh đúng không? Có phải anh thấy cô ấy khóc lóc nên động

lòng rồi không? Đau lòng lắm phải không? Nhịn không được nên tới tìm em

tính sổ phải không?” Cô phẫn nộ đến mức toàn thân run lên: “Em đi tìm

Hướng Thần đấy! Thì sao nào? Dám làm còn sợ người khác nói sao?”. Cô

trừng mắt nhìn anh.

Trần Tử Hàn nổi giận: “Sao em lại có thể biến thành cái bộ dạng này?”.

“Bộ dạng gì? Đanh đá chua ngoa à? Con điên à? Đàn ông con trai các anh lúc

đã chán một đứa con gái có thể dùng lời thoại khác để nói được không?

Đàn anh khóa trên của em lúc đòi chia tay người yêu cũng nói hệt như

vậy.”

Trần Tử Hàn bặm môi, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn hết mức.

Vương Y Bối nhìn anh: “Anh ngồi xe từ xa tới đây là vì muốn tìm em tính sổ

phải không?”. Cô cười: “Trần Tử Hàn, câu này phải để em hỏi anh. Sao lại biến thành cái bộ dạng này? Có phải đàn ông hễ đi quá trớn đều không

phải trả giá gì nên coi chuyện thay lòng đổi dạ là lẽ đương nhiên?”.

“Chính em mới là người làm sai rồi còn không biết nhận lỗi!”

“Em làm sai? Nói cho anh biết, em chẳng biết em làm gì sai cả! Sai lầm lớn nhất của em là quen anh, tin anh! Em là đứa đần độn!”

“Em đã nghĩ như vậy thì chúng ta không còn gì để nói tiếp nữa!” Trần Tử Hàn không buồn nhìn cô lấy một lần, dứt khoát quay lưng đi.

Vương Y Bối đuổi theo, kéo lấy cánh tay anh: “Anh đang chột dạ?”.

“Tùy em nghĩ!”

Anh đã không còn quan tâm tới cô nữa rồi, đã để mặc cô muốn nghĩ sao thì nghĩ rồi. Cô buông tay: “Anh là đồ khốn!”.

Trần Tử Hàn đi thẳng, không quay đầu lại.

Vương Y Bối nhìn theo bóng lưng anh. Giữa đường người đến người đi, cô ngồi

bệt xuống, bật khóc. Khóc vì người cô quan tâm nhất đã bỏ cô mà đi, khóc vì người cô yêu đến thế đã bỏ cô mà đi, khóc vì bản thân chẳng khác nào đứa ngốc.

Vì sao tình yêu của cô lại biến thành thế này?

Mọi người đi qua hiếu kỳ nhìn cô. Cô ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên:

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người thất tình bao giờ à?”.

Cô tức giận gào thét, mặc kệ mất mặt đến thế nào.

Nhiều năm sau mỗi khi nhớ lại, cô đều cảm thấy rất thỏa mãn vì trận khóc thảm thiết ấy. Dũng khí lớn đến đâu mới có thể khiến cô ở trước mặt bao

nhiêu người mà khóc lóc thỏa thích một trận, không thèm quan tâm tới ánh mắt mọi người. Sau này, dù có ấm ức đến nhường nào cô cũng cố gắng đè

nén, có khóc cũng sẽ tìm một nơi không người mà lén lút khóc, thậm chí

kìm nén nước mắt vào trong, chẳng còn dũng khí đâu mà khóc không kiêng

dè như xưa nữa. Cô đã mất đi sự dũng cảm ấy mãi mãi, nên cô mới chấm

điểm tuyệt đối cho trận khóc kia.

Một thời gian dài sau ngày hôm

ấy, Vương Y Bối trở nên rất an phận, ăn ngủ đúng giờ, đi học chăm chỉ.

Bình thường đến mức bất thường. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó,

tự an ủi bản thân rằng ngoài “chia tay” ra, hai người không hề nói bất

cứ điều gì nữa, thực ra thì cũng đúng là như vậy.

Khi tâm trạng

bình ổn, cô nói với Uông Thiển Ngữ rằng cô và Trần Tử Hàn đã đi tới

đường cùng. Thái độ của cô bình tĩnh đến kỳ lạ, khiến Uông Thiển Ngữ sởn da gà, hoài nghi hỏi: “Sao không thấy cậu có một chút đau khổ nào

thế?”.

Vương Y Bối thở dài, cười đáp: “Tớ còn chưa kịp phản ứng”.

Thời điểm cô lấy lại phản ứng chính là nửa tháng sau đó. Cô ý thức rõ ràng

cô đã mất Trần Tử Hàn, sau này anh và cô sẽ không có bất cứ liên quan

nào nữa. Suy nghĩ ấy mọc rễ ăn sâu tr