Polaroid
Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321884

Bình chọn: 7.5.00/10/188 lượt.

ư em theo đuổi anh trước, vậy vì sao anh lại đồng

ý?”

“Em có thể làm bánh ngọt, Tử Cần nhà anh mỗi lần đều nói: Thật sự là ăn quá

ngon, nếu về sau không được ăn thì phải làm sao…… Sau đó có một ngày nó ngây thơ

đến nỗi không đượ ăn bánh của em thì khóc lóc, lại còn bắt anh bảo em đến, anh

nghĩ đến về nhà phải đối mặt với tên tiểu quỷ mười tuổi vì không được ăn bánh

ngọt mà bốc đồng kia, thì gật đầu luôn.” Bằng không anh sẽ bị tên nhóc này khóc

đến phiền chết.

Thì ra đây mới là lí do anh yêu thích bánh ngọt của cô, thầm nghĩ anh chỉ coi

trọng cái bánh của cô, mà không phải coi trọng con người cô?

Đả kích quá lớn, làm cô cứng họng, một câu cũng không nói được.

“Quan, Quan Tử Tu … anh thật quá đáng…” Cô mếu máo, ngay cả lên án cũng chỉ

giống tiếng muỗi kêu, lời nói mơ hồ trong miệng, hoàn toàn là mẫu cô dâu chịu

ngược tốt nhất.

Hốc mắt đỏ lên, mũi hồng hồng, đôi má vì tức giận cũng hồng hồng, cả người

hệt như Kitty trên giường kia, tất cả là màu phấn hồng đến không thể hơn được,

chỉ khác là, màu phấn hồng của cô không hề làm cho anh ghét bỏ mà nhượng bộ lui

binh.

Anh tiến lên định hôn, cô nghiêng đầu tránh né, không để cho anh hôn.

“Em làm sao mà lại không dám kháng nghị chứ?” Lá gan nhỏ như vậy, người không

biết còn tưởng rằng cô bị đuối lý đó.

Anh cũng không an ủi cô, hừ nhẹ nói tiếp.“Tên tiểu quỷ kia khóc lớn, là vì

anh ăn luôn cả phần bánh ngọt của nó mà người nào đó đưa đến, làm cho nó không

được ăn. Đây là lần đầu tiên anh ăn bánh do con gái tặng đó, em biết không? Anh

thực ra không thích ăn đồ ngọt.”

Cô khẽ kinh ngạc, đã quên muốn kháng nghị, đôi mắt mở thật to nhìn anh.

“Không biết vì sao, anh đột nhiên muốn nhấm nháp món bánh cô ấy làm vì anh,

cảm nhận dụng tâm cô ấy dành cho anh, cuối cùng anh cảm thấy, được cô ấy theo

đuổi cảm giác cũng không tệ.”

Cho nên…… Ý của anh là…… là……“Anh thật sự có một chút thích em?” Anh muốn

giải thích điều này sao?

“Cô bé ngốc, không chỉ một chút.” Nếu chỉ là một chút, vậy tại sao anh lại

phải vì cô? Nếu chỉ là một chút, anh đã sớm làm công việc được định trước, cần

gì phải vì cô thỏa hiệp, thay đổi?

Sớm đã lập kế hoạch sau khi tốt nghiệp, sớm đã có một công việc thuận lợi,

nhưng anh đã làm gì? Nếu không phải phát hiện ra tình cảm của mình, lo được lo

mất đứng lên, sợ bây giờ buông ra, sẽ mất đi mãi mãi thì anh thực sự không muốn

nói đến tình yêu sớm như vậy.

Rất nhiều, rất nhiều sao? Anh thích cô, cũng nhiều như cô thích anh, phải

không?

“Không được gạt em nha!”

“Ừ.”

“Không được không cần em nha!”

“Sẽ không.”

“Không thể ôm người khác, làm cho em buồn nha.”

“Em có thể giám sát chặt chẽ.”

“Hử?” Cô nháy mắt mấy cái, không hiểu.

“Anh muốn nói là, nếu em thi được vào trường anh, làm học muội của anh, anh

sẽ chăm sóc em.”

“Không, không thể nào, em không đậu được đâu……” Cô hoảng sợ, theo bản năng

muốn lùi bước. Không phải tất cả mọi người đều giống như anh, các kì thi dễ dàng

như trở bàn tay.

“Em có thể. Tin anh, anh nói em thi đậu, thì tuyệt đối có thể thi đậu.” Trình

độ học hành của cô, cô gắng thêm chút nữa, không thành vấn đề.

“Nhà trọ……”

“Chúng ta ở chung, tất cả anh có thể lo được.”

“Cha mẹ em sẽ không đồng ý……”

“Anh sẽ đi thuyết phục chú Hạ.”

“……” Cô cố gắng đào sâu trí óc đơn giản tìm lời phản bác, nhưng dưới thái độ

kiên quyết của anh, một chữ cũng không nói ra được.

“Được không, bé con.”

“…… Được.”

Năm đó, anh đã năm thứ ba, mà cô thì mới năm nhất, anh là học trưởng của cô,

mãi cho đến khi còn nửa năm nữa là anh tốt nghiệp cô mới được gặp anh, nhưng với

cô mà nói, cũng đã biết nhiều về anh lắm rồi. (hai anh chị học cấp 3, anh học

lớp 12, chị học lớp 10, nôm na là như thế)

Mỗi khi nghe đám bạn trong lớp thảo luận về anh, vô thức đem cái tên kia nhập

vào trong lòng, từ ngày mới vào học đó, đã lặng lẽ chú ý đến anh.

Anh rất vĩ đại, mọi người khó tránh khỏi suy nghĩ anh lạnh lùng, khó gần với,

bởi vậy người thích anh thì rất nhiều, nhưng lại chưa có ai có dũng khí tiến

thêm một bước tới gần anh.

Còn cô, luôn im lặng, không nói nhiều, không có cái gì khiến người ta chú ý,

hơn nữa trời sinh tính tình ôn hòa, dễ bị ăn hiếp, cũng dễ bị xem nhẹ, lại không

biết cách nói chuyện với mọi người, cho nên lúc nào cũng chỉ một mình.

Bởi vậy, cô luôn ở giúp người khác trực nhật, cán bộ lớp gửi công việc cho

cô, biến cô thành chân chạy, lên lớp thay người ta chép bài…… Thậm chí trong đợt

viết bản thảo truyện chờ xuất bản, bị phát hiện có cách hành văn tốt, cô còn

“được” nhờ viết thư tình hộ.

Cô không phải không muốn từ chối, nhưng thứ nhất, vô ích, thứ hai khi cô biết

được đối tượng nhận thư tình là “người kia”, thì trái tim cô lại cổ vũ nhiệt

tình, ngay cả cô cũng không hiểu được mà căng thẳng chờ mong.

Lúc đầu, với anh chỉ là tò mò, về sau, nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, lại

không tự giác ôm ấp tình cảm ngưỡng mộ của thiếu nữ.

Động tâm thực sự, là sau khi tiết học thể chất cuối cùng của một ngày kết

thúc, người trực nhật giao công việc đem trả dụng cụ thể dục cho cô, còn cô lại

không biết cự tuyệt