
u sờ sờ cái trán Triệu Cương bởi vì luôn mang mũ mà lưu lại vành nón dấu vết , cúi đầu nói cùng miệng Triệu Cương dán cực kỳ gần, phảng phất lời vừa nói nói, hai môi sẽ đụng cùng một chỗ. Lâm Miểu mềm mỏng noi: “Đầy đủ điều kiện là lãnh địa của ngươi, điều kiện tất yếu là ngươi lúc này lão hổ có thể không cam đoan con mồi an toàn?”
Triệu Cương cười híp mắt nói: “Nếu không chúng ta thử xem? Mao chủ tịch ông ta nói thật hay, thực tế kiểm nghiệm chân lý tiêu chuẩn duy nhất.” Triệu Cương tay vuốt ve eo nhỏ mềm mại của Lâm Miểu : “Giang lão nhị đem em nuôi đủ quen thuộc rồi, đều có thể nhỏ giọt.”
Lâm Miểu chắn ngang bàn tay to căng cứng của Triệu Cương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên: “Mắc mớ gì tới ngươi? ! Ngươi cùng anh ta biến thái!”
Triệu Cương nhún nhún vai: “Anh chưa từng nói qua anh không phải biến thái.” Nghe được lời Triệu Cương nói…, Lâm Miểu nhịn cười không được, nàng vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Triệu Cương : “Binh ca ca, hôm nào mang ta đi quân doanh của ngươi chơi đùa, như thế nào?”
“Đi nha, ta gần nhất chống đẩy – hít đất luyện được cũng không tệ lắm.” Triệu Cương lưu manh cười nói.
Lâm Miểu mặt lại đỏ, lại gượng chống nói: “Ngươi hay là về nhà luyện tốt các kiểu bơi lội chúng ta tham gia a.”
Triệu Cương cười ha ha.
“Giang tiên sinh, buổi tối hảo.” Tiểu Mễ lớn tiếng nói.
Giang Tu Nhân cười híp mắt trả lời: “Mỹ nữ, đêm đẹp như thế, thanh âm của ngươi to đến thật sự có chút sát phong cảnh.” Hắn đẩy cửa ra còn qua Đặng Hiểu đi đến sau lưng Lâm Miểu, một tay ôm chầm Lâm Miểu, một tay cố định đầu Lâm Miểu hôn lên : “Miểu Miểu, tiết Trung thu vui vẻ!”
Trên môi Lâm Miểu tất cả đều là nước miếng của Giang Tu Nhân, nàng hiểu được đây là Giang Tu Nhân cố ý . Giang Tu Nhân bá đạo cho Lâm Miểu tại trong ngực chính mình, cười híp mắt đối với Triệu Cương nói ra: “Cương Tử, hôm nay thật hăng hái. Chính là cậu sai chỗ, quần áo chỗ đó dường như thích hợp với cậu.” Giang Tu Nhân chỉ vào góc trong tiệm chuyên môn vứt bỏ khoản quần áo cũ.
Triệu Cương đồng dạng cười híp mắt trả lời: “Tôi không sao cả, cơ hội tôi mặc y phục hàng ngày không nhiều lắm, thoải mái là được.”
Tất cả mọi người mập mờ nhìn Đặng Hiểu, Đặng Hiểu mặt lúc đỏ lúc trắng , nàng không có nữa cao ngạo ngày xưa. Nàng gần đây nhận lấy trang phục trào lưu mới của Nghiễm Nam , nàng là trụ cột coi xét đài Nghiễm Nam tỉnh, chủ trì truyền bá băng tần tin tức. Vốn lần trước chuyện cùng Lâm Miểu làm cho nàng thật bị mất mặt mũi, nhưng rất nhanh, nàng liền dựa vào Triệu Cương, làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Lâm Miểu đẩy Giang Tu Nhân ra, đối với hai người nói : “Hai người các anh đều là hỗn đản! Thực cho là mình có thể khác nhau? ! Có bản lĩnh hai người các anh súng thật đạn thật đấu với nhau một trận, ai chết ai sống tất cả an bày theo ý trời. Dùng một cô gái yếu sức nói sự tính cái gì bản lĩnh thật sự? !”
Lâm Miểu bỏ đi mọi người ngạc nhiên, bước nhanh đi ra ngoài. Nàng dừng lại bên cạnh Đặng Hiểu, nhẹ nhàng nói ra: “Dù cho trong nội tâm mềm yếu như bông vải, cũng muốn bứt lên da hổ thân thể đứng thẳng, chỉ có như thế mới là có cơ hội sống; dù cho trong xương rướm máu, dù cho trên người đã là vết thương chồng chất, trước mặt người khác như cũ muốn gượng chống điềm nhiên như không, chuyện trò vui vẻ, không thể thất lễ cho người.” Đặng Hiểu mờ mịt nhìn Lâm Miểu. . . . . .
Triệu Cương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Lâm Miểu. . . . . .
Giang Tu Nhân sau khi kịp phản ứng, tranh thủ thời gian đuổi theo, đem Lâm Miểu ôm thật chặc vào trong ngực: “Miểu Miểu, em đang làm gì vậy? ! Ngoan, đừng nóng giận, hôm nay là Trung thu, chúng ta thật cao hứng có chỗ không tốt?”
“Thả em ra! Em muốn về nhà!” Lâm Miểu liều mạng giãy dụa. Giang Tu Nhân cười nói: “Miểu Miểu, biết rõ em bây giờ như cái gì sao? Tựa như một con nhím nhỏ tùy thời muốn công kích thiên địch.”
( nơi này cắt đi 4400 chữ )
Lâm Miểu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trung thu qua đi, Lâm Miểu bắt đầu kiếp sống nghề nghiệp của nàng rồi, nàng bị phân phối ba khoa ở sở Ngoại vụ, công việc chuyên môn phụ trách thu thập tư liệu toàn bộ thị do nhà nước cử nhân viên xuất ngoại,. Điều này làm cho nàng cơ hồ mỗi ngày đều muốn nhìn thấy Thành Thành. Ngoại vụ mọi người biết rõ nàng là con gái cuả Hoàng Dĩnh, cũng biết Hoàng Dĩnh có lẽ sắp làm Phó thị trưởng rồi, cũng không làm khó nàng, biết rõ nàng tuổi còn nhỏ, cũng đều mừng rỡ đem nàng xem như tiểu hài tử.
Thời điểm Lâm Miểu nhận được điện thoại Triệu Cương, nàng ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới Triệu Cương này là thật sự, nguyên lai mình đã trở thành con mồi hắn cùng với Giang Tu Nhân tranh đoạt .
Triệu Cương thanh âm rất êm tai, rất có từ tính. Một giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn kinh vận làm cho Lâm Miểu nghe được rất thoải mái: “Như thế nào, Triệu đại công tử, có cái gì chuyện tốt nhớ tới ta? Hoặc là nói trận đấu đã bắt đầu?”
Triệu Cương thanh âm phi thường từ tính truyền đến: “Lâm Miểu, em là bằng hữu của anh, không phải con mồi của anh. Hôm nay pháo lữ (quân đội đại bác) có diễn tập, anh muốn hỏi em có hứng thú hay không? Loại diễn tập này đ