Old school Easter eggs.
Dùng Hết Đời Để Yêu

Dùng Hết Đời Để Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326252

Bình chọn: 9.5.00/10/625 lượt.

n. Người Mĩ quốc là chú trọng sân nhất. Lâm Miểu há to mồm: “Này, đây cũng là nhà của anh?”

Bảo mẫu tiếp nhận quần áo Giang Tu Nhân , Giang Tu Nhân tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon: “Đúng vậy, đây là nhà anh. Đều là người ở trong nhà ở hơn, anh làm sao có thời giờ tới. Lâm Hâm, cậu nguyện ý dời qua đây không? Còn có người có thể chiếu cố cậu, cậu có thể chuyên tâm nghiên cứu học vấn.”

Rất rõ ràng, Lâm Hâm cũng bị hù đến rồi, hắn mờ mịt ngồi xuống. Không nghĩ tới, người Trung Quốc tại Mĩ quốc trong xã hội chủ yếu đã chiếm cứ vị trí vô cùng trọng yếu.

Da mặt Giang Tu Nhân có độ dày cực kỳ cứ như vậy ôm Lâm Miểu trở lại phòng ngủ, còn lại Lâm Hâm vẫn đang tự hỏi hướng người đi. Lúc hai người một chỗ thì Lâm Miểu bắt đầu sợ hãi, chính là Giang Tu Nhân chỉ ôm cô ngủ, đều không phát sinh bất cứ chuyện gì, điều này làm cho Lâm Miểu càng thêm kinh sợ.

Cô buồn buồn nói: “Vấn đề này bỏ qua được không? Em ngày mai có thể gặp Phùng Kiếm không?”

Giang Tu Nhân hôn cô: “Đương nhiên. Được rồi, anh xem em cũng thật mệt mỏi, ngủ đi.” Hai người ngủ thật say.

Buổi sáng Lâm Miểu bị Giang Tu Nhân hôn cho tỉnh , Giang Tu Nhân dùng hết thủ đoạn triệt để thỏa mãn Lâm Miểu cùng chính hắn. Lâm Miểu xinh đẹp xuống lầu thì Giang Tu Nhân đang cùng Lâm Hâm ăn cơm trưa. Nhìn thấy Lâm Miểu, Lâm Hâm ‘ phốc ’ một tiếng, trong miệng sữa cứ như vậy phun tới. Lâm Miểu kỳ quái hỏi: “Lâm Hâm làm gì vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?” Giang Tu Nhân nghẹn ý cười kéo ra cái ghế cho Lâm Miểu: “Không có, Lâm Hâm đây là động kinh.”

Lâm Miểu lắc đầu: “Ta không ăn, cho ta một ly sữa là được, mang ra ngoài cho ta” Lâm Miểu đối bảo mẫu nói ra, thích thú đi ra sân.

Lâm Hâm nhìn Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân hướng Lâm Hâm phô bày nụ cười tà mị của hắn: “Lâm Miểu ở phương diện này rất thuần khiết, đối với phương diện này, Lâm Miểu như đứa trẻ. Chớ nói cùng cô ấy đó, đối với cô ấy không có chỗ tốt.Namnhân chính là nam nhân, nữ nhân chính là nữ nhân.”

Lâm Hâm xem thường nói: “Không nghĩ tới anh còn có hai phương diện tiêu chuẩn.”

Giang Tu Nhân nhún nhún vai, tỏ vẻ tán thành lời Lâm Hâm nói.

Đối với Lâm Hâm cùng Lâm Miểu không có hơn 20 tuổi mà nói, kết hôn cái từ này thật sự là quá xa xôi . Giang Tu Nhân hoàn toàn hiểu được phải như thế nào đối phó thiên chi kiêu tử Lâm Hâm này.

Lâm Miểu cầm lấy điện thoại: “A di, nhĩ hảo, con là Lâm Miểu, xin hỏi Phùng Kiếm có ở đó không?”

“Cô còn dám gọi điện thoại này!” Mẹ Phùng Kiếm lửa giận làm cho đầu điện thoại bên này Lâm Miểu có thể cảm nhận được nét mặt của cô.

“Lúc trước Phùng Kiếm dùng tuyệt thực để uy hiếp chúng ta đem cô đến đây, chúng ta cảm thấy Gia Gia Phùng Kiếm, bà nội đối với ấn tượng về cô coi như không tệ, cũng vui sướng đáp ứng yêu cầu của Phùng Kiếm . Chính là cô lại làm cho chúng ta đến như vậy, cô có phải hay không cảm thấy chúng ta dễ bị khi dễ nha? Phùng Kiếm đơn thuần, tuổi cũng nhỏ hơn so với cô, nhưng cô không thể làm như vậy a? !”

Lâm Miểu áy náy nước mắt chảy ra: “A di, thực xin lỗi. Con không nghĩ tới sự tình sẽ như vậy, nhưng con muốn gặp mặt hướng Phùng Kiếm giải thích, cũng biết không nên yêu cầu các người đáp ứng thỉnh cầu của con, nhưng là con thiếu nợ Phùng Kiếm một lời giải thích. Con không muốn trốn tránh, hi vọng dì có thể cho con gặp Phùng Kiếm. Nhưng con không có lý do gì một mình tiếp xúc hắn, bởi vì con có thể tới Mĩ quốc đều là do dì cùng thúc thúc hỗ trợ, cho nên khẩn cầu dì có thể đáp ứng. A di, xin tin tưởng con, lúc này con so với bất luận kẻ nào đều hi vọng Phùng Kiếm có thể có năng lực giữa cuộc sống.”

Mẹ Phùng Kiếm trầm mặc mọt chút, nói : “Vậy cô tới a, hắn ở trong phòng, hắn hiện tại cự tuyệt không gặp bất cứa ai, có lẽ cô có thể khuyên hắn.”

“Cám ơn dì, a di, con bây giờ lập tức đi.”

Mẹ Phùng Kiếm nhìn Lâm Miểu ngồi xe thì cô bĩu môi, cô bé này thật không đơn giản, tuổi còn nhỏ, tính toán khá lớn .

Lâm Miểu khổ sở cúi đầu: “A di, thực xin lỗi. Cảm tạ dì cùng thúc thúc khoan hồng độ lượng.” Mẹ Phùng Kiếm chú ý tới tay Lâm Miểu nâng lên một hộp điểm tâm nhỏ, súp Lão bao Thượng Hải ở phố người Hoa , Phùng Kiếm thích nhất. Mẹ Phùng Kiếm không khỏi lại nhìn thoáng qua lâm miểu, cô bé này rốt cuộc là người như thế nào ?

Lâm Miểu gõ cửa, truyền đến thanh âm Phùng Kiếm: “Đi ra ngoài, ta muốn ở một mình .”

Lâm Miểu đẩy cửa đi vào, đi đến bên giường Phùng Kiếm, buông cái hộp, ngồi xổm xuống, nhìn Phùng kiếm đem mặt chôn ở trong đầu gối, Lâm Miểu nước mắt hoa hoa chảy ra bên ngoài, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Phùng Kiếm: “Phùng Kiếm, ta là Miểu Miểu, thực xin lỗi, ta biết rõ những lời này rất yếu ớt, nhưng ngoại trừ nói xin lỗi, không biết còn có thể nói cái gì. Ta biết rõ, chuyện lần này đều là lỗi của ta, ta không nên đem ngươi tiến đến, hẳn là chính mình đi giải quyết. Ta rất rõ ràng, hành vi của ta làm cho ngươi ở trước nhà nhân diện rất khó.”

Lâm Miểu cảm giác được Phùng Kiếm đang khóc, cô nhịn không được ôm chặt Phùng Kiếm, ghé vào trên lưng Phùng Kiếm, khóc nói: “Phùng Kiếm, thực xin lỗi.”

Phùng Kiếm xoay người lại, ôm lấy Lâm Miểu, chảy nước mắt hỏi: “Vì cái gì?