
m thấy Cù Hà lúc này, tư thế vô cùng tốt.
“Như thế nào, không sợ sao?” Lâm Miểu cố bĩu môi hướng Triệu Cương, giễu giễu nói.
Cù Hà đánh nhẹ Lâm Miểu một cái: “Nói cái gì đó? Vốn hôm nay chính là Cương Tử hẹn tôi tới, hai người này là bạn cùng phòng ở đại học của
tôi, đặt biệt đến Bắc Trữ gặp tôi, mọi người liền cùng một chỗ .” Bộ
dạng Cù Hà thoải mái làm cho Lâm Miểu nghĩ rằng cô đang nói chuyện của
người khác.
“Dù cho trong nội tâm mềm yếu như bông vải, cũng muốn bứt lên da hổ
đứng thẳng thân thể, chỉ có như thế mới là cơ hội. Làm tốt lắm Cù Hà,
tôi cũng vậy vì cô cao hứng.” Lâm Miểu khẽ nói.
“Lâm Miểu, cô cùng tôi yên tâm, sau ngày đó cô theo tôi nói, tôi nhìn thấu rất nhiều. Hắn là kim chủ, còn tôi là cơm bầu gánh, tôi cảm kích
hắn, cho nên tôi cần tôn kính.” Lâm Liểu nhìn hai mắt Cù Hà sáng rõ, cô
ấy bây giờ tuy còn đang trong cuộc, nhưng rõ ràng đã là quần chúng hơn
nữa, cô ấy thu hồi tất cả lợi khí (vũ khí sắc bén) trên người, bình thản mà bình tĩnh.
Lâm Miểu bát quái hỏi: “Vị nào ?” Lâm Miểu nhìn thoáng qua Cốc Ân. Cù Hà nháy, nháy con mắt: “Cô đây muốn hỏi cô ấy, bất quá nhìn cô khó được bát quái một hồi, tôi liền thỏa mãn cô. Có lẽ cô ấy bị buộc qua đầu, dù sao cô ấy hiện tại vẫn ở tại trong túc xá, chính là lái xe. Nguyên lai
mỗi ngày cũng không có việc gì đến trước mặt của tôi thỉnh giáo, bảo tôi tiền bối, chuyện này mọi người không thấy được.”
Cốc Ân nhìn Cù Hà, liều mạng ngăn chận lửa giận trong lồng ngực.
Triệu Cương cũng không có bởi vì dung nhan cô ấy xuất chúng còn đối với
cô ấy xem trọng vài phần, cô ấy như gần như xa cùng thủ đoạn đối đãi nam nhân tại trước mặt Triệu Cương một chút tác dụng cũng không. Hiện tại
cho dù cô ấy muốn buông tư thái tới nghênh hợp Triệu Cương đều không
biện pháp che lấp, cô nghĩ mình là đã làm đầu, cái giá bày ra quá lớn,
thế cho nên không cách nào xuống đài.
Nhìn xem Cù Hà mỗi ngày trơn nhẵn bóng loáng, cô chính là không nói,
người người đều nhìn ra được cô ấy được Cương Tử nuôi có bao nhiêu quen
thuộc, hơn nữa Cương Tử còn đem đệ đệ Cù Hà là Cù Quang tới đài truyền
hình tỉnh tốt nhất làm chủ nhiệm bộ quảng cáo. Nghe nói Cù Hà lại mua
một biệt thự để cho cha mẹ cùng đệ đệ ở. Dùng tiền lương của Cù Hà sợ là 5 đời đều không kiếm được để thanh toán khoản tiền phòng này.
Giang Tu Nhân bỏ lại Lâm Miểu cùng bọn người Lưu Đông Phương ngồi
cùng một chỗ, chứng kiến Lâm Miểu cùng Cù Hà quen thuộc như thế, Giang
Tu Nhân kia phát ra chút nụ cười đều cười nói: “A Nhân, vợ cậu nghiễm
nhiên trở thành chuyên gia vấn đề nữ nhân.” Giang Tu Nhân không thèm để ý chút nào nói: “Chính là lúc trời tối Cù Hà uống rượu say, Lâm Miểu giúp cô ấy lái xe, như thế mà thôi.”
Lâm Miểu chứng kiến rất rõ ràng hai phe lớn, một người là dùng Giang
Tu Nhân làm chủ, một người là dùng Triệu Cương cầm đầu . Hơn nữa luôn có vị trí tương đối cố định.
Chung Thấm cũng không nghĩ đến Lâm Miểu cùng Cù Hà là quen thuộc như
thế, nhìn xem hai người cười cười nói nói, trong lòng của cô thập phần
không phải tư vị. Lâm Miểu quan hệ với người luôn tốt như vậy, làm cho
cô không biết theo ai. Cô hy vọng có thể trở thành người như Lâm Miểu
vậy, khả năng giúp đỡ Triệu Cương, có lẽ còn có thể đi tiến tâm Triệu
Cương.
Tuy nói cô hiện tại không làm khó rồi, nhưng Triệu Cương làm một
việc, từng sự kiện cô đều nhìn ở trong mắt, kể cả đoạn thời gian trước
Triệu Cương mua cho Cù Hà một biệt thự chuyện này cô cũng biết. Cô cùng
Triệu Cương tuy đã đính hôn, nhưng Triệu Cương một lần cũng không chạm
qua cô, hôn môi cũng chưa từng có, nhiều nhất là hôn hôn cái trán cô.
Điều này làm cho trong nội tâm cô phát khổ một hồi.
Lâm Miểu ngồi ở bên cạnh Giang Tu Nhân, chứng kiến những người kia
toàn thể đều thay đổi bạn gái. Mạc Phi cùng Thành Thành cũng tới, hai
người đang đấu rượu. Nhìn thấy Lâm Miểu, Thành Thành vội vàng báo cáo:
“Thân ái, hôm nay Mạc công tử bị mình giết được không còn mảnh giáp.”
Lâm Miểu đi qua, sờ sờ tóc Thành Thành, tựa như trêu chọc một con cẩu
nhỏ: “Ngoan rồi, tiếp tục cố gắng! Làm cho hắn đêm nay không lên được
giường của cậu.”
Mọi người đều cười.
Giang Tu Nhân đem thê tử kéo đến bên cạnh mình, Lưu Đông Phương cười
nói: “Thật đúng là không phải người một nhà không vào một cửa, hiện tại
miệng Lâm Miểu cũng quá ba hoa rồi, vẫn là a Nhân chúng ta có thủ đoạn.”
Nữ hài ngồi ở bên người Lưu Đông Phương đối Lâm Miểu cười ngọt ngào:
“Lâm tỷ tỷ, nhĩ hảo, em gọi là Triệu Duy Nhất, biểu muội Đông Phương
ca.” Lâm Miểu cùng Thành Thành rõ ràng bị một tiếng ‘ tỷ tỷ ’ của Triệu Duy Nhất lôi đến.
Lâm Miểu hoảng sợ hỏi: “Cô , cô , cô gọi tôi là cái gì?”
Giang Tu Nhân cười ha ha: “Bà xã, trấn tĩnh một chút, Duy Nhất mới 17 tuổi, vừa tới Bắc Trữ lên đại học.”
Lâm Miểu thì thào nhỏ nhẹ: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết ở bãi cát. Thành Thành, hiện tại hai chúng ta ‘ song trước ’ rồi .”
Thành Thành: “. . . . . .”
Mọi người cười to.
Lâm Miểu sợ hãi đi đến bên người Triệu Cương ngồi xuống.
“Triệu Cương, vừa rồi có một tiểu thư xinh đẹp tuổi trẻ