
đầy đại kỳ ấn có tông họ, đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp
mắt. Đây chính là tiết thanh minh có thời tiết rất tốt.
Giang gia cũng không phải người của tỉnh Nghiễm Nam, bởi vậy Giang Tu Nhân là lần đầu tiên nhìn thấy trận chiến lớn như thế. Anh mở chiếc xe
du lịch xa hoa BC7 còn chưa có tiếp nhận đơn đặt hàng trong nước do Lục
Phong tặng mang theo tiểu thê tử còn có nhạc phụ mẫu cùng Lâm Hâm trở
lại quê quán Nam Thành huyện của Lâm Trí.
Lâm Miểu vô cùng cao hứng vì Lâm Hâm có thể trở về. Ngày hôm qua, Lâm Hâm xuất hiện ở cửa ra vào của đại viện Tỉnh ủy thường ủy, nửa bước
cũng không cho hắn tiến vào. Đương bán tín bán nghi Lâm Miểu nhìn thấy
Lâm Hâm cười toe toét một hàm răng trắng đối với chính mình cười thì
nàng quát to một tiếng, nhảy đến trên người Lâm Hâm, Lâm Hâm học trong
phim ảnh phi thường máu chó phim ảnh kinh điển nam nữ gặp lại đem Lâm
Miểu ôm lấy dùng sức lực xoay quanh, Lâm Miểu thét chói tai nhanh chóng đưa tới ở cửa ra vào đại viện các cỗ xe lui tới đều thả chậm xe của
mình, nhìn xem con dâu nhỏ của Giang bí thư dưới ban ngày ban mặt tại
trong ngực một người nam nhân cười đến thoải mái như vậy. Nhưng không
người cảm thấy không ổn, cũng biết đây là long phượng thai với Lâm Miểu.
Một chiếc xe của Tỉnh Nghiễm Nam từ từ dừng lại, nhìn thấy Giang Nam
Lâm Miểu có chút giật mình: “Lâm Hâm!” Lâm Miểu tranh thủ thời gian tiến lên: “Giang ba ba, ngài khỏe!”
Giang Nam ha ha cười: “Lâm hâm, trở về lúc nào?”
“Vừa xuống phi cơ, Giang ba ba. Con nghĩ cho mọi người một kinh hỉ!” Lâm Hâm cao hứng nói đến.
Giang Nam dò xét trên dưới Lâm Hâm: “Vừa xuống phi cơ? hành lý của
con?” Không nghĩ tới Lâm Hâm so với Giang Nam càng nghi hoặc: “Cái gì
hành lý?” Giang Nam lựa chọn cho hai người lên xe.
Lâm Hâm nhìn thấy Lâm Miểu tại Giang gia hiểu rõ xác thực là được
Giang gia từ trên xuống dưới yêu thích cùng tôn trọng, hắn yên lòng.
Tiểu Hổ đối thúc thúc thiên tài này rất là hiếu kỳ, hai người tán gẫu
thiên nam địa bắc. Tiểu Hổ cao hứng hết sức, bởi vì Lâm Hâm là người duy nhất không đem hắn xem như tiểu hài tử.
“Tiểu Hổ, ba ba và mẹ của ngươi thời điểm kết hôn, là ta cùng Lâm Miểu làm hoa đồng.”
Tiểu Hổ hiểu rõ trả lời: “Ta đây đương nhiên biết rõ, các người so
với ta lớn 12 tuổi nha, vừa vặn một vòng. Mụ mụ nói ba người chúng ta
đều là cầm tinh con rồng .”
“Dạ, một loại sinh vật trên trời.”
“Sinh vật trên trời? Chẳng lẽ là tin có nó sao?”
“Không sai, ta tin tưởng hình ảnh rồng có thể là vị nào đó từ tinh cầu khác đã từng tới địa cầu dò hỏi.”
“Ta hảo sùng bái thúc ơ! Thiên tài thúc thúc, ta tin tưởng từ nay về
sau thẩm thẩm có tiểu hài tử tóm lại nếu so với ta thông minh, hơn nữa
theo góc độ di truyền học mà xem, rất có thể là long phượng thai. Ta đây ca ca không có uy tín !” Tiểu Hổ chân thật nói ra.
“Đương nhiên sẽ không, ngươi vĩnh viễn cũng là anh lớn.”
Tiểu Hổ vỗ vỗ bả vai Lâm Hâm: “Không cần phải yêu anh, anh trai chỉ là truyền thuyết.”
Giang Nam cùng Quý Nhiên mờ mịt nhìn xem những người khác của Giang
gia cười phun ra, Lâm Miểu không ngừng làm Giang Tu Nhân xoa bụng cho
nàng. Lâm Hâm nhìn thấy Giang Tu Nhân yêu thương Lâm Miểu như thế, là
loại yêu đến tận xương. Điều này làm cho Lâm Hâm buồn bực, bọn họ biết
không lâu nha?
Lâm Miểu trước mắt nhìn thấy đều là các cỗ xe đi tới, tựa như xe hơi
của Vạn quốc hội. Xe của bọn họ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người,
thậm chí có người quay cửa sổ xuống, hoặc là tới gần xe hơi bọn họ nhìn
kỹ một chút. Giang Tu Nhân lập tức hô to, dùng giọng Bắc Trữ hô: “Sang
bên! Sang bên!” Sau đó đem đèn báo hiệu đặt ở trần xe. Lâm Miểu cảm thấy phong cách cực kỳ, cao giọng thì thầm: “Mây tía rời bến thự, mai liễu
vượt sông xuân.” Giang Tu Nhân không chút do dự tiếp được: “Thục khí
thúc hoàng điểu, chuyện quang chuyển màu xanh hoa cỏ.”
Lâm Miểu mở to hai mắt nhìn xem Giang Tu Nhân, phảng phất không tiếp
nhận ông xã yêu mỵ này. Giang Tu Nhân bị nàng xem sủng ái có hơi hồng,
ngượng ngùng nói ra: “Nói thật, anh là bù lại một chút. . . . . .”
Lâm Miểu cảm động bắt tay đặt ở trên đùi Giang Tu Nhân. . . . . .
Hoàng Dĩnh nhìn con rể phía trước tập trung tinh thần lái xe, con rể
này thật sự là xinh đẹp, chính là theo góc độ nhạc mẫu, Hoàng Dĩnh đều
cho rằng con rể này xinh đẹp , vĩ đại . Nàng đến nay không muốn hiểu
được, vì cái gì mà con rể này không phải con gái nàng thì không được.
Chính xác là an tâm, nhưng cùng nữ nhân ngày xưa của Giang Tu Nhân so ra cũng không phải đặc biệt xinh đẹp. Ngoại trừ ưu thế về tuổi, có lẽ
cái ưu thế này cũng không hơn. Nàng vừa nghĩ tới phòng ở của Lâm Hâm tại Mĩ quốc thì càng nghi hoặc hơn, tựa hồ khi đó là thời điểm nữ nhi hận
hắn nhất. Không nghĩ tới công phu sư tử ngoạm của Giang Tu Nhân vẫn làm
thỏa mãn Lâm Miểu.
Giang Tu Nhân với súng luôn là vật bất ly thân, khẩu súng của anh cột vào trên bắp chân. Ngày nào đó thời điểm anh ôm vợ mình, Lâm Miểu bị
súng của anh đụng tới, Lâm Miểu chưa từng nghĩ, vẫn cho là anh đem súng
đặt ở trên bắp chân, không nghĩ tới, anh có thời điểm đặt khẩu súng ở
trên