
y liền suy
nghĩ, em là nữ nhân của sông nước . . . . . . Miểu Miểu, em thật đẹp. . . . . .” Giang Tu Nhân chằm chằm vào hoa huyệt của Lâm Miểu nói ra.
“Đừng. . . . . . Đừng. . . . . .” Lâm Miểu hỗn loạn lắc đầu, Giang Tu Nhân bú liếm hoa châu mẫn cảm nhất của nàng, lúc nhẹ lúc mạnh, nàng cảm thấy toàn thân tê dại, dưới bụng càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, hoa huyệt cũng càng ngày càng nóng rồi, chất lỏng động tình theo nàng
nhẹ nhàng mà co rúm một cổ tuôn ra bên ngoài. Giang Tu Nhân lại cười khẽ một tiếng, toàn thân run rẩy, tiếp cận, tiếp cận. . . . . . Chính là
còn chưa có cao trào, anh lại thu hồi đầu lưỡi mãnh lực khẽ hấp. . . . . . đầu Lâm Miểu muốn bùng nổ, hoa huyệt, toàn thân đều căng thẳng kịch
liệt, nàng thậm chí khóc ồ trầm thấp lên, bị anh dẫn phát ra cao trào
đẩy lên thiên đường. . . . . .
Co rút lại vừa muốn đi qua, Giang Tu Nhân lại không chịu lui bước như vậy, đỉnh đầu rốt cuộc chờ đợi đã lâu thô to hung hăng, nguyên bản hoa
huyệt đã co lại căng vô cùng bị anh thô lỗ tạo ra như vậy, Lâm Miểu lập
tức cảm thấy choáng váng một hồi.
“Không cần. . . . . . Em không cần. . . . . .” Lâm Miểu kêu khóc.( ai biểu ghẹo người ta làm chi, hắc hắc)
“Đối với em còn chưa bắt đầu. . . . . . Còn có, kêu lên đi, vợ ơi,
anh muốn nghe. . . . . .” Giang Tu Nhân tà ác tuyên bố, dùng sức động
vào, Lâm Miểu bị anh đụng toàn thân đều chấn động lên, trong ngực dao
động thậm chí có đau chút ít, Giang Tu Nhân lại vĩnh viễn cũng biết nàng cần, anh leo qua Lâm Miểu, làm cho nàng nửa quỳ trên giường, từ phía
sau tiến vào nàng, hai cánh tay cầm bộ ngực nở nang của Lâm Miểu, theo
tần suất mà tiến vào nàng, dùng sức vuốt ve.
Lâm Miểu bị anh làm cho khóc liền kêu lên. . . . . . Nàng bị Giang Tu Nhân đụng trái phải, trong hoa huyệt dũng mãnh tiết ra chất lỏng đều
chảy tới trên đùi. . . . . . Đỉnh của Giang Tu Nhân càng phát ra thâm
sâu, nàng cảm thấy bụng đều trướng đau nhức, lại nữa rồi. . . . . .
Lâm Miểu nắm chặt ga giường, Giang Tu Nhân lại tra tấn chỗ trong hoa
tâm mẫn cảm nhất của nàng, dẫn đến nàng muốn điên cuồng, vô ý thức kẹp
chặt Giang Tu Nhân, anh cũng trầm thấp mà rống, động tác càng thêm cuồng dã mãnh liệt.
Nàng hét ầm lêm, huyệt hoa kịch liệt co rút lại, anh cũng đứng vững
chỗ sâu nhất của nàng, trong miệng nói: “Bảo bối, cứ như vậy, anh muốn
nghe. . . . . . Đến đây đi. . . . . . Cùng đi a. . . . . .”
Dùng sức va chạm. . . . . . Lâm Miểu hét to một tiếng, tinh hoa của
anh dùng sức bắn vào huyệt hoa của thê tử. . . . . . Lâm Miểu cảm thấy
trong thân thể tràn vào một cổ nhiệt lưu lại. . . . . .
Thật lâu sau, hai người mới có thể hảo hảo mà nằm ở trên giường nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đáng tiếc hiện tại thời tiết không tốt, mây đen áp đỉnh, tựa hồ còn
có thể cảm thấy hàn khí ngoài phòng bức tiến đến cửa sổ. Cùng ấm áp
trong phòng hình thành ánh sáng rất tương đối. Lâm Miểu đút cho Giang Tu Nhân mấy ngụm trà: “Đây là trà sâm Mỹ, anh thường xuyên hút thuốc, uống cái này là tốt nhất.” Giang Tu Nhân ngoan ngoãn để cho thê tử đút mấy
ngụm: “Vợ à, Thành Thành có phải là cùng Mạc Phi cãi nhau?”
Lâm Miểu trừng to mắt: “Thành Thành lại bắt đầu ‘ làm ’ rồi?”
Giang Tu Nhân nhịn cười không được: “Anh đoán , anh nhìn thấy Mạc Phi mấy ngày nay luôn có một bộ dạng táo bón.”
Lâm Miểu ôm sát Giang Tu Nhân, từ đáy lòng nàng tán thành anh, chồng
của nàng, thương yêu chính mình như vậy, ngay sau đó, cũng như vậy mà
trông chừng Thành Thành. Nàng ôm sát chồng của mình: “Em đây sao hạnh
phúc, có thể hay không bị ông trời khiển trách?”
Giang Tu Nhân dùng sức vỗ cái mông của nàng một cái: “Đứa ngốc! Những ngày an nhàn của chúng ta mới bắt đầu! Không cho phép như vậy! Biết rõ
vì cái gì anh đem cái cửa sổ này làm thành hình tròn không?” Lâm Miểu sờ sờ con mắt Giang Tu Nhân, gật gật đầu: “Cổ nhân có mây, ngày viên mãn.”
Giang Tu Nhân đem tay Lâm Miểu đặt ở trong miệng của mình nhẹ nhàng
mà cắn: ” Vợ à, em thực sự văn vẻ! Nhưng chúng ta muốn bổ sung bài học
khác. . . . . .”
Thật lâu sau đó. . . . . .
“Nếu không ngày mai em hẹn Thành Thành, anh ước chừng Mạc Phi đến Hongkong đi chơi vài ngày?”
Lâm Miểu nhảy dựng lên: “Thật sự? ! Bọn họ có thể đi ra ngoài sao?”
Giang Tu Nhân khí định thần nhàn mà đem Lâm Miểu kéo về trong ngực
của mình: “Việc tư đương nhiên không có dễ dàng như vậy, công sự lại rất đơn giản. Mạc Phi hiện tại phân công quản lý đồng sự Thành Thành.”
Lâm Miểu ngồi xuống: “Em đi làm thức ăn khuya cho anh.”
Nghe được phòng bếp có động tĩnh, Lâm Trí cùng vợ đứng dậy xem xét,
nguyên lai nữ nhi của mình khí thế ngất trời làm thức an khua cho chồng
mình. Con rể như là đại gia chính là kiểu dáng ngồi ở trước bàn ăn, xem
tạp chí uống trà. Hai người nhìn nhau, xem ra Giang Tu Nhân thật là có
thủ đoạn.
Giang Tu Nhân nhìn thấy bọn họ, đứng lên nói: “Cha, mẹ, cùng ăn khuya với nhau a.”
Lâm miểu chấn động: “Chính là em chỉ làm cho một mình anh !”
Mặt Lâm Trí một hồi run rẩy, Hoàng Dĩnh trợn mắt một cái: “Con bây
giờ là Tiểu bạch mắt lang, mẹ thật sự là phục con rồi!” Nhìn thấy Gian