
tức khí không nói lên lời. Rất lâu sau, giọng run run: “Vậy quay về rồi có phải tôi vẫn đi vào vết xe đổ ấy?”
“Lịch sử không thể thay đổi, ít nhất cô sẽ càng trân trọng mấy chục năm đó.” Lão đạo sĩ vẻ mặt nhân từ, tự nhiên nói.
Ánh mắt Dận Chân lại bình tĩnh tới không thể dùng lời để tả. Anh chậm rãi nói, dường như là nhả từng chữ một: “Tôi không thể để Niên Dĩnh quay về cùng tôi chịu đựng giày vò nữa, tôi cũng không muốn lại phụ cô ấy lần nữa.”
Tôi há hốc miệng, muốn nói nhưng lời cứ mắc nghẹn ở cổ.
Lão đạo sĩ cúi đầu đứng đó. “Là tôi chưa nói rõ, cuộc đời Niên Quý phi của Niên cô nương kiếp trước đã kết thúc, cũng có nghĩa là, Niên Quý phi trong lịch sử với cô ấy không liên quan gì tới nhau. Nếu cô ấy quay về, không ảnh hưởng gì tới sự phát triển của lịch sử cả, Niên Quý phi tồn tại trong lịch sử và mối tình duyên kiếp trước với Tứ Gia cũng không bị phủi sạch.”
Tôi càng mông lung, hoang mang hỏi: “Tôi không hiểu, nếu tôi là chuyển thế của nàng ta, sao nàng ta có thể không liên quan tới tôi được? Vậy tôi sống trong thế giới này với thân phận gì đây?”
Khóe miệng lão đạo sĩ nhếch lên nụ cười bi ai. “Kiếp trước, trước khi lâm chung cô đã buông lời thề, nếu có kiếp sau không muốn có bất kỳ mối liên quan gì tới Tứ Gia nữa, linh hồn mặc dù vẫn là một, nhưng đã thoát thai đổi cốt rồi.” Ông ta ôn hòa nói tiếp: “Cô đã cắt đứt tình duyên ba kiếp giữa hai người, vốn không thể gặp nhau được nữa, nhưng Tứ Gia không an lòng với cô, sự cố chấp của hắn quá nặng, nên mới tới ba trăm năm sau, chỉ là vì muốn tìm cô, bù đắp cho những gì cô đã phải chịu đựng. Giờ hai người có một cơ hội nối lại tiền duyên, cô có bằng lòng không?”
Đầu óc tôi hỗn loạn, Niên quý phi rốt cuộc đã phải chịu ấm ức gì mà lại buông lời thề độc như thế?
Ánh mắt Dận Chân mặc nhiên mà mê hoặc, anh khó khăn mở miệng: “Tiểu Dĩnh, anh...”
Tim tôi đột nhiên nhói đau: “Lão đạo sĩ, phải làm thế nào để tái tục tiền duyên, ông hãy nói xem.”
“Sau khi quay về, anh ta vẫn là Tứ Gia, còn cô không là Niên Quý phi nữa. Đối với anh ta mà nói, cô chỉ giống như người qua đường, những gì cô phải làm là tiếp cận anh ta, để anh ta lại yêu cô một lần nữa.”
Nói thật nhẹ nhàng, tôi bĩu môi.
“Tôi không còn quen Tiểu Dĩnh?” Dận Chân nhanh chóng túm ngay lấy từ khóa mấu chốt.
“Đúng thế, cậu sẽ quay về năm Khang Hy bốn mươi bốn, cũng chính là năm cậu mất tích, toàn bộ trí nhớ của cậu bây giờ sẽ bị xóa sạch.”
Tôi lẩm bẩm: “Giống như một giấc mơ.”
“Không hoàn toàn là thế.” Lão đạo sĩ vẻ mặt nặng nề. “Giấc mơ vẫn để lại dấu vết, giống như cô đã từng mơ thấy những gì từng trải qua với anh ta ở kiếp trước, nhưng anh ta thì khác, anh ta hoàn toàn không có đoạn ký ức này.”
Tôi hiểu rồi, bàn tay đặt ngang eo chầm chậm nắm chặt lại, như vậy mà phải tiếp cận anh thì thật quá khó khăn, chứ đừng nói làm cho anh yêu tôi. Huống hồ, tôi còn phải đi tranh cướp tình yêu vốn thuộc về Niên Quý phi, cũng chính là cướp chồng của chính mình. Thế này chẳng phải rất trào phúng ư?
Dận Chân đăm chiêu suy nghĩ, ngực nhấp nhô.
“Niên cô nương, Tứ Gia, còn vài ngày nữa, hai người hãy suy nghĩ cho kỹ, tôi phải đi trước đây.”
“Không tiễn!” Thái độ của tôi đối với ông ta bỗng khách khí hơn vài phần, xấu tốt gì ông ta cũng cho chúng tôi một đường sống.
Dận Chân ngồi mãi trên ghế sô pha suy nghĩ, tôi không dám làm phiền anh, chỉ đảo mắt nhìn anh liên tục.
Phần eo đột nhiên có cảm giác căng thẳng, ngực anh tì vào lưng tôi.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
Anh không lên tiếng.
“Đừng ồn, em phải đi nấu cơm.” Tôi hơi nhích ra, anh lại ôm tôi thật chặt.
“Đừng nấu, hôm nay em đã rất mệt rồi.” Anh hôn lên mi mắt tôi.
“Vậy chúng ta ăn gì?”
“Để anh nấu, em nghỉ đi.” Anh cười.
Dường như tôi vừa nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất, phá lên cười ha ha mấy tiếng, chẳng nể mặt anh chút nào. “Anh nấu? Ha ha ha!” Tôi thật sự cảm thấy buồn cười, Tứ Gia nấu cơm, đến nằm mơ tôi cũng không mơ thấy.
Anh bình tĩnh nhìn tôi: “Đừng coi thường anh!”
“Anh nói thật?”
“Đương nhiên!”
Tôi nhún vai. “Vậy được, em đi ngủ một lát, ăn cơm thì gọi em.”
Anh bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường: “Ngủ đi, tiểu trư!”
Xì, ai dạy anh không biết, là ai đã dạy anh? Ngày mai có lẽ tôi phải tính sổ với Hứa Lăng Phi mới được.
Không biết đã ngủ bao lâu, nụ hôn của Ân Chân khiến tôi tỉnh dậy, khóe miệng anh cong lên: “Ăn cơm thôi!”
Tôi dụi dụi mắt: “Anh không đốt bếp đấy chứ?”
Anh quay ngoắt người đi, không thèm để ý tới tôi nữa.
Sơn hào hải vị bày đầy bàn, có cá rán, chim bồ câu chiên dầu vừng, tôm xiên nướng, canh vịt... Tôi nếm thử, mùi vị rất ngon.
Bất giác tôi thấy lạ, mấy món này đến tôi cũng không biết làm, sao anh lại làm được?
“Thật sự là do anh nấu?”
Ban đầu anh còn hùng hồn không hổ thẹn nhận là mình làm, nhưng khi tôi dùng hình bức cung, anh đã khai nhận là các món ăn nổi tiếng được anh mua về từ các nhà hàng khác nhau. Cá nương Chu Cát, chim bồ câu chiên dầu vừng của Trạng Nguyên Hồng, tôm xiên của nhà hàng Dung Cầm thời thượng...
Tôi cười gập cả người.
Anh bối rối: “Thực sự là không nấu được!”
Anh có tấm lòng n