
cần em.
Tôi không nhớ rõ đã ở bên bờ Tây Hồ bao nhiêu lâu, sương mù đến, trời trở lạnh, trên
vai tôi bỗng thêm một chiếc áo khoác, Khả Liên nói: “Vu Bắc Bắc, về
thôi, mày đã ngồi đây trọn một đêm rồi, trời cũng đã sáng rồi đấy”.
“Trời sáng rồi à? Sở Giang Nam, trời sáng rồi đấy, chúng mình về nhà thôi”.
“Em đã về đây rồi, em sẽ cõng anh về nhà, anh không thích em cõng anh à?”.
“Trời sáng rồi, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây”.
Một ngày sau.
Tôi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đang mưa, tôi đang ở đâu
thế này? Mà sao lại còn phải truyền nước? Sao lại có cả Khả Liên?
Mười phút sau, tôi muốn đứng dậy, tôi đi tìm Khả Liên, Khả Liên cho tôi biết mọi chuyện, tôi đã đến Tây Hồ, Sở Giang Nam cũng mất rồi, anh ấy mất từ năm năm trước.
Tôi giật kim truyền nước ra khỏi tay, Khả Liên liền ấn tôi ngồi xuống: “Mày định làm cái gì thế?”.
Tôi ôm chặt Khả Liên, khóc rống lên: “Khả Liên, sao mày không nói cho tao
biết, sao mày lại nhẫn tâm như thế? Khả Liên, mày ngốc quá, mày không
biết là tao có chết cũng vẫn yêu anh ấy, không biết là cho dù anh ấy có
hóa thành cát bụi tao vẫn cần anh ấy sao?”. Tôi nghẹn lời đến mức không
thở được nữa, bác sĩ liền tiêm một liều an thần cho tôi, tôi lại chìm
vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, tôi đã gặp Sở Giang Nam.
Anh vẫn trẻ trung đẹp trai như thế, anh nhìn tôi, hỏi tôi: “Vu Bắc Bắc, sao em lại
cắt tóc đi thế, trông như con trai ấy, em phải sống thật tốt đấy nhé, em biết có một bài hát cũ tên là Chỉ cần em sống tốt là anh cảm thấy tốt
hơn cho chính mình, anh hy vọng em sẽ như vậy”.
Tôi khóc cầu xin anh: “Em không thể thiếu anh”.
Anh xoa đầu tôi: “Em phải sống tốt, ngoan nhé, nếu không hạnh phúc thì anh sẽ rất buồn, nhất định phải sống thật tốt đấy nhé”.
“Không, em không!”.
“Ngoan nào, nghe lời anh, không thì anh sẽ không vui đâu, hay là anh hát cho em nghe nhé”.
Anh gảy đàn guitar, hát cho tôi nghe, vừa hát vừa lùi dần về phía sau, hát
xong, anh nói: “Đi, đi lấy bộ ảnh cưới của chúng mình về nhé, năm năm
rồi, chắc bụi phủ nhiều lắm”.
Tôi cố níu kéo anh, nhưng anh càng ngày càng xa tôi, tôi khóc, ngã lăn ra đất, nhưng tôi lại không thể cất tiếng, cố để gào lên, nhưng đều không phát ra được chút âm thanh nào.
Tỉnh lại, tôi nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào, còn tôi, tôi đã nằm trên
giường được hai ngày rồi, bố mẹ đều ngồi xung quanh tôi, nói là Bí Ngô
có gọi điện về, không yên tâm về tôi, còn nhắn tôi về sớm để thử váy
cưới.
“Được”. Tôi nói.
Tôi nói với Khả Liên: “Tao phải đi Bắc Kinh một chuyến”.
“Đi làm gì?”. Khả Liên hỏi tôi.
“Tao đi nhận bộ ảnh cưới mà năm năm trước chúng tao đã chụp”. Lời kết: Đời này kiếp này, chỉ có anh mà thôi
Tôi đeo nhẫn
cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn
thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào
người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như
đang diễn một cảnh trong phim vậy.
Bắc Kinh, mùa xuân.
Tôi đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh cưới.
Năm năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm
hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện
vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn
đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở
thành cô dâu của Sở Giang Nam.
Tại sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?
Tôi đã từng ngỡ rằng, những bức ảnh đó bị tôi vùi sâu vào cát rồi chứ, đời
này kiếp này sẽ không bao giờ lấy nó về, nhưng, tôi đã đến đây, nếu như
không tìm được những bức ảnh đó, tôi sẽ phát điên lên mất.
Nơi từng là ảnh viện Mùa xuân Paris thì nay trở thành một công ty về văn hóa.
Tôi đi hỏi từng người một về việc năm năm trước ở đây có một ảnh viện tên là Mùa xuân Paris.
Không một ai biết cả.
Mặt tôi như biến dạng, sao lại có thể thế chứ? Sao lại không biết được chứ? Mãi đến lúc tôi gặp một nhân viên lau dọn ở cầu thang của tòa nhà này,
nhìn chị ấy chắc khoảng hơn bốn mươi tuổi, chị ấy nói: “Em gái à, chị
biết ảnh viện đó”.
Tôi như được hồi sinh.
Chị ấy vẫn làm việc từ xưa đến nay ở đây, từ khi còn là ảnh viện đến khi biến thành
công ty văn hóa ngày nay, đã năm năm rồi, chỉ có chị ấy là không đi đâu
cả, chị ấy nói: “Anh chàng mở ra ảnh viện này bây giờ đang đi quay phim, hình như trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi, tóm lại là em có
thể tìm thấy cậu ta”.
“Anh ta tên là gì, ở đâu hả chị?”.
“Thẩm Tòng Viễn”. Chị ấy nói, “Tên là Thẩm Tòng Viễn, điện thoại thì em có thể hỏi thăm, ở Bắc Kinh chắc chắn có người này”.
Thẩm Tòng Viễn. Ba chữ này như khắc sâu vào trong lòng tôi, Thẩm Tòng Viễn, nếu có phải đào ba tấc đất tôi cũng phải tìm ra anh.
Ba ngày sau, tôi đã tìm ra Thẩm Tòng Viễn.
Tôi gọi điện cho anh ta và nói: “Tôi muốn lấy lại cuốn album ảnh cưới anh chụp năm năm về trước ở ảnh viện Mùa xuân Paris”.
Tôi còn nghĩ rằng anh ta sẽ phủ nhận, mà nếu như anh ta phủ nhận thì tôi
cũng có cách gì hơn đâu, tôi chẳng có chứng cớ gì cả, biên nhận hay giấy hẹn lấy album, c