
đầy ấp suy nghĩ về cô.Cho đến lúc Diêm Việt gặp chuyện không
may,tất cả bất lợi,đều chuyển hướng về phía Dung Ân.
"Anh cùng Việt,là anh em?"Dung Ân liếc về phía gương mặt của Diêm
Minh,bây giờ nhìn lại,mới biết hắn và Diêm Việt là giống nhau, rất bình thản.
Việt.Cái tên này,đã không thuộc về hắn, thân phận này, cũng nhất
định phải cởi ra, không có loại ràng buộc này, hắn cho dù là muốn giành được một ánh mắt của Dung Ân,sợ là cũng rất khó??
"Đúng,anh ấy là anh trai tôi",giọng nói ảm đạm của người đàn ông đứng dậy sau đó đi đến bên giường của Diêm Việt,cúi người xuống từ bên dưới
kéo ra 1 cái chậu sứ, bên trong có ít tro bụi, Dung Ân thuận theo ngồi
chồm hổm xuống, Diêm Minh giơ cái kia lên đôi mắt màu trà nhìn thẳng về
cô, "Cô hiện tại chắc đã biết? tôi chính là ông chủ ở phía sau Cám
Dỗ,lúc đầu,chúng tôi cũng cho rằng Việt gặp chuyện không may là bởi vì
cô, dù sao vật kia và trên quần áo, cũng có hạt phấn của hoa lan"
Ánh mắt Dung Ân,lộ ra vẻ kinh ngạc.
Diêm Minh cúi đầu, "Cho dù đến hiện tại, Diêm gia cũng cho là cô chính là người hại Việt"
"Nếu như vậy, anh vì sao thu tay lại?" nghĩ đến như thế này, rất
nhiều chuyện liền sáng tỏ, ông chủ của Cám Dỗ làm cho cô cùng đường,
nhưng sau đó cô lại cùng Nam Dạ Tước rời đi, nên cái loại tranh đấu này cũng không có tiếp tục.
"Tôi biết cô cũng là từ Việt, sau đó, anh ấy đã xảy ra chuyện, bị đưa đi nước ngoài trị liệu, tôi lòng tràn đầy thù hận thay anh ấy báo thù,
sau khi về nước, tôi liền chặt đứt con đường sống của cô, cho cô chỉ có thể ở Cám Dỗ mà sa đọa , còn nhớ lần đó cô bị trói ở kho hàng không?
Cũng là do tôi sai người làm, tôi không cam lòng để cô cứ như vậy mà
thoát khỏi Cám Dỗ, cô ở bên cạnh người đàn ông giàu có, còn Việt phải
lẻ loi ở nơi này, cho nên, tôi cũng muốn cho cô nếm thử cảm giác đau
lòng sợ hãi. Lúc ấy, khi tôi bịt miệng của cô, thật sự có ý nghĩ
kết liễu cô." Diêm Việt từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, tầm mắt
nhìn ở chậu than ở trên " Những thứ hình kia, Việt không nhìn thấy, tôi
liền đốt cho anh ấy xem,lại không nghĩ rằng rơi xuống một tờ, bị cô phát hiện"
Dung Ân nghe nói, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cột sống thẳng
lủi tới toàn thân, cô nghi ngờ đoán xem, ai là ông chủ của Cám Dỗ, mục
đích của ông ta đến cuối cùng là cái gì, cô cũng không nghĩ đến đó lại
là người của Diêm Gia.
"Tôi buông tay, là bởi vì khi chúng ta ở chung, cô đối với tôi rất
tốt, đối với tôi yêu thương, cũng không phải là giả bộ mà ra.." Diêm
Minh như ánh sáng màu lưu ly ảm đạm mà đi xuống,khóe miệng mà tự giễu,
"Không,là đối với Việt. Tôi nghĩ,đã yêu sâu đậm như vậy,vậy tại sao lại
hại anh ấy?"
Dung Ân chậm rãi đứng lên, hai chân phát run, cô giữ chặt đôi tay ấm
áp của Diêm Việt kia, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót khó nhịn, cô
cúi người, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc ngắn màu nâu sẫm, tiếng
nói cô âm thầm, khàn khàn nói, "Việt, anh thì sao? anh cũng cho là em
hại anh sao?"
Nằm ở trên giường người đàn ông không có phản ứng nào,miệng thường
xuyên trêu chọc làm cô cười cười, hôm nay mân rất chặc, làn da bởi vì
lâu ngày ở trong phòng mà trắng nõn, hai chân thon dài quấn ở trong
chăn, anh cũng không thể đứng lên hướng về phía cô mà gọi, Ân Ân..
Cô còn nhớ rõ,lúc ở sườn núi bọn họ từng đã nói.
"Việt, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau,được không?"
"Ân Ân ngốc, chúng ta làm sao có thể xa nhau đây?" giọng nói Diêm
Việt đầy nuông chiều, anh còn có thể từng lần một nói" Ân Ân, anh yêu
em..."
Kí ức, dường như tất cả đều được tẩm độc dược, bạn càng
nhớ sẽ càng đau,cảm giác cảnh còn người mất, Dung Ân lần đầu tiên cảm
nhận sâu sắc như vậy, trên tủ đầu giường, hình ảnh bọn họ ôm nhau thân
mật khắng khít, dường như ai cũng không thể chia cắt, nhưng chỉ là thời
gian ngắn ngủi, khiến cho khe hở giữa bọn họ, càng khó có thể
khâu vá.
Nam Dạ Tước trở lại Ngự Cảnh Uyển , sắc trời đã tối sầm, hôm nay công ty có việc, loay hoay khiến anh bể đầu sứt trán.
Đi vào phòng khách, Dạ Dạ đang tự mình chơi với quả cầu nhỏ, thấy
anh, liền chạy tới ôm lấy chân,Nam Dạ Tước ẵm nó lên, đem ôm tới ghế
salon, theo miệng liền hỏi "Dung Ân đâu?"
Đang chuẩn bị cơm tối Vương linh đem bát đũa mang lên bàn, "Dung tiểu thư rất sớm liền đi ra ngoài, đến hiện tại vẫn chưa về."
"Ừ " anh đáp nhẹ, "Đi đâu?"
"Tôi cũng không biết, " Vương linh lắc đầu, "Lúc ấy cô ấy nhận được
điện thoại, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài, bộ dạng dường như rất
gấp gáp."
Nam Dạ Tước bỗng dưng ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn mĩ chợt lóe lên tia u ám, anh để Dạ Dạ xuống, lấy điện thoại gọi.
Không gian trong gian phòng yên tĩnh, chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên vội vàng kịch liệt, làm cho người ta cả trái tim đập
loạn. Dung Ân móc ra, nhìn xuống, cũng chưa bấm nghe. Sắc mặt Nam Dạ
Tước trong lúc đợi đầy u ám, anh đè nén đôi mắt ấy xuống, môi mỏng khêu
gợi mà nhếch lên, khóe mắt mơ hồ có bối rối tràn đến.
Dung Ân nhìn về trên giường Diêm Việt, anh thật rất an tĩnh, trước
kia, cho dù