Disneyland 1972 Love the old s
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326971

Bình chọn: 10.00/10/697 lượt.

h nghe nhầm hỏi.

Dung Ân lảng tránh không trả lời, đẩy bà vào phòng tắm: "Mẹ, mẹ tắm trước đi, con lấy quần áo đặt ở cửa cho."

Mẹ Dung Ân vẫn còn lưỡng lự: "Ôi Ân Ân, hay là mẹ cứ tiếp tục làm việc, chờ con ổn định xong..."

"Mẹ!" Dung Ân gắt lên, ngắt lời bà: "Lần này, mẹ phải nghe lời con."

Mẹ Dung Ân không nói gì thêm, bị ướt mưa nên bệnh phong thấp của bà lại tái phát, lưng đã không thể đứng thẳng.

Trận mưa này, rả rích không ngừng, buổi sáng bên cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài mờ hơi nước, gió lạnh lùa vào phòng, Dung Ân rụt đầu chui vào chăn, tiếp tục ngủ.

Không ngủ được, cô cũng không muốn dậy.

Mãi đến buổi trưa, ăn cơm xong, Dung Ân lấy cớ đi ra ngoài mua quần áo, mẹ mới cho cô ra khỏi nhà.

Vì lang thang trên đường, lúc đi vào cửa Cám Dỗ đã là chạng vạng tối.

Vì vẫn chưa đến giờ, hiện tại Cám Dỗ im lặng giống như một đứa bé đang ngủ say, Dung Ân tìm được quản lý, nói ra ý định của mình.

"À, hợp đồng ở trong tay ông chủ, ông chủ bảo cô lên tầng ba tìm ông ấy."

Lòng Dung Ân khẽ động, dù sao cô cũng không chắc Nam Dạ Tước đã xử lý xong chuyện này chưa, nhưng nghe ngữ điệu của quản lý, dường như mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.

Đi tới một ngã rẽ, Dung Ân nhìn mọi thứ xung quanh, không thấy một ai, cửa vẫn đóng kín như trước, cô nhìn một lượt, không tìm thấy chuông cửa, đành giơ tay lên gõ.

Gõ hai tiếng, cửa liền mở ra, như là biết trước cô sẽ đến, không một tiếng động mở cửa.

Bên trong vẫn tối đen như mực, Dung Ân xoay người đóng cửa, ngăn lại một chút ánh sáng duy nhất trên hành lang. Trong phòng đang bật điều hòa, những luồng gió mát nhẹ nhàng phả lên mặt Dung Ân, cô cảm thấy lạnh.

Hình như có người đang tắm, Dung Ân nghe thấy tiếng nước chảy qua cánh cửa truyền đến, đánh vào dây thần kinh mẫn cảm của cô.

Dung Ân thử bước đi mấy bước, đây chắc hẳn là một căn phòng rất rộng, xung quanh cô không hề có một đồ vật nào. Trong lúc Dung Ân bồn chồn lo lắng, tiếng nước ngừng lại. Cửa phòng tắm mở ra, tiếng động rất nhỏ.

"Sao? Cuối cùng vẫn đến đây?" Dựa vào tiếng bước chân Dung Ân phán đoán, anh ta hẳn là đang đi đến gần mình.

"Tôi đến lấy bản hợp đồng một năm kia." Giọng nói cô lạnh lùng bình thản, có một số việc rất hay vô lý như vậy, rõ ràng hợp đồng đó là cô bị lừa ký,vậy mà bây giờ, để lấy lại nó, cô phải trả giá bằng thân thể của mình.

Người đàn ông kia không nói thêm gì nữa, hơi thở phả đến gần, Dung Ân nắm chặt túi xách, bóng tối là nơi mang đến cảm giác không an toàn nhất. Một lúc lâu sau, đột nhiên có một trận gió lạnh ập đến cùng với đó là giọng nói âm trầm, lạnh như băng của anh ta: "Đây."

Hợp đồng rơi lào xào trên mặt đất, Dung Ân ngồi xổm xuống, mò mẫm nhặt lên.

"Dung Ân, cô bình thản tiếp nhận sự giúp đỡ của người đàn ông khác như vậy, cô không sợ chết không nhắm mắt sao?" Giọng nói xa lạ, xa lạ giống như nơi cấm địa này. Tay Dung Ân dừng lại giữa không trung, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngực cảm thấy khó thở, mặt cô tái nhợt, tràn ngập khiếp sợ, qua một lúc lâu mới run run hỏi: "Anh, anh là ai?"

Người đàn ông kia mặc áo tắm ngồi ở mép giường, mắt nhìn chằm chằm ly rượu trên tay, trong bóng tối, Dung Ân không nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh ta chứa đầy thù hận, lạnh lẽo bao phủ, anh ta nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt thâm thúy lộ rõ nét u ám: "Cút!"

Run rẩy nhặt lấy hợp đồng, Dung Ân đứng lên, hỏi lại một lần nữa: "Anh, rốt cuộc anh là ai?"

Không khí lại rơi vào trầm mặc, loại cảm giác này, khiến Dung Ân nhớ đến thời điểm một năm trước đây, lúc cô lo lắng đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật chờ kết quả, hi vọng và sợ hãi cùng một lúc, mắt cô từ từ đỏ lên.

"Tôi?" Người đàn ông kia cười lạnh: "Tôi chẳng qua là ông chủ bí ẩn của Cám Dỗ." Câu trả lời không lộ ra một chút manh mối.

"Không, anh sẽ không chỉ có như vậy." Dung Ân khẳng định, giọng nói vì kích động mà nâng cao.

"Lúc này, khách hàng của cô đang tìm cô đấy." Người đàn ông kia đặt ly rượu lên bàn, tiếng động lạnh như băng, sau đó anh ta đứng dậy: "Nếu cô không đi, đừng trách tôi đổi ý."

Ngữ điệu lạnh lùng, không ai dám đến gần.

Mãi đến khi ra khỏi phòng, rời khỏi Cám Dỗ, bước trên đường cái, bị gió lạnh phả vào mặt, Dung Ân tỉnh táo ra một chút.

Trong biển người qua lại, chỉ có mình cô, lạnh lẽo, cô độc.

Lấy điện thoại di động ra định xem giờ lúc này mới phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn chưa kịp nhìn kỹ, di động lại rung lên, cô liền nghe máy: "A lô."

"Cô đang thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao?" Ngữ khí Nam Dạ Tước không hài lòng: "Hay là muốn đổi ý?"

"Lúc nãy vào Cám Dỗ, tôi để điện thoại rung."

"Cô đang ở đâu?"

Dung Ân nhìn xung quanh, nói địa điểm, Nam Dạ Tước không nói thêm câu nào trực tiếp ngắt điện thoại. Dung Ân gọi về cho mẹ, nói đêm nay cô ngủ nhà bạn, mẹ nghi ngờ hỏi, cô chỉ trả lời qua loa mấy câu, cô mệt mỏi, không đủ sức đi ứng phó.

Dung Ân ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường, phía đối diện là một quán cà phê âm nhạc.

Màn đêm, sâu thăm thẳm.

...

Bạn có thực sự quên được mối tình đầu của mình

Nếu có một ngày

Bạn gặp một người có