
ía Hứa Mộ Triều càng thêm kính sợ.
Lúc
này, Đồ Lôi thấy khóe miệng cô khẽ nở nụ cười, lửa giận lập tức bừng bừng xông
thẳng lên đầu. Tại sao Zombie lại cứu cô ta? Người phụ nữ này, giữ lại chắc
chắn sẽ gây hậu họa khôn cùng.
“Người
máy, ra tay!” Đồ Lôi quát lên, Hứa Mộ Triều biến sắc.
Cô
thầm nhủ trong lòng, Thẩm Mặc Sơ, cảm ơn anh đã âm thầm bảo vệ. Dù tôi có chết
cũng không hối tiếc.
Không
hề nhúc nhích.
Đám
người máy không hề nhúc nhích, tình huống này dù bị vặn gãy cổ hay bị súng bắn
cũng không thể phát sinh. Hứa Mộ Triều nghiêng đầu, khẩu súng trên tay đám
người máy vẫn nhắm vào những vị trí nguy hiểm của cô. Đôi tay đủ để xé nát da
thịt cứng như thép của Zombie, cũng vững vàng kiềm chặt lấy đôi cánh của Hứa Mộ
Triều.
Nhưng
bọn chúng không hề ra tay.
Đồ
Lôi cho rằng chúng không hiểu, ra lệnh lần nữa: “Giết cô ta!”
Một
người máy chợt khom lưng, cúi người trước Đồ Lôi: “Xin lỗi, ngài thống lĩnh,
chúng tôi không thể thi hành mệnh lệnh này được. Minh tướng quân có lệnh ——
phải mang Hứa Mộ Triều về đảo Tây Vu.”
Đồ
Lôi sửng sốt mấy giây, hoàn toàn nổi giận, gầm lên: “Tại sao ngay cả Minh tướng
quân cũng muốn bảo vệ tính mạng của cô ta?”
Tiếu
Khắc âm trầm nhìn Hứa Mộ Triều, những người khác cũng không rõ tại sao —— Loài
người, Zombie, người máy, tại sao Hứa Mộ Triều lại có quan hệ mật thiết với
nhiều thế lực như vậy?
Người
máy giơ tay lên, ống tiêm thanh mảnh lập tức đâm vào cổ Hứa Mộ Triều. Một gã
người máy khác lập tức tiến lên, đón lấy thân thể chậm rãi mềm đi của cô.
“Ngài
thống lĩnh, cô ấy sẽ được cải tạo thành người máy trung thành, không còn là kẻ
địch của ngài nữa.”
Đám
người máy nhấc Hứa Mộ Triều đang hôn mê lên, nhanh chóng rời khỏi sân. Đồ Lôi
không thể giết cô như ý muốn thì cực kỳ căm giận. Nhưng nghĩ tới việc cô ta sẽ
phải chịu đựng sự hành hạ, bị cải tạo thành người máy lại cảm thấy còn hay hơn
giết cô ta nhiều. Lúc này tâm trạng gã mới thoải mái hơn chút.
Đến
lượt đám đội trưởng. . . . . . Đồ Lôi cười khan hai tiếng, Mộ Xâm nhìn mặt đoán
ý ra hiệu cho bọn lính, súng của đám bán thú lại bao vây các đội trưởng lần
nữa.
“Mọi
người đừng nghĩ lung tung.” Tiếu Khắc đột nhiên mở miệng nói, hắn đá một phát
lên thi thể vị đội trưởng vừa bị bắn chết, “Ngài thống lĩnh hiểu lòng trung
thành của mọi người, tên này lén lút cấu kết với Mộ Đạt và Hứa Mộ Triều, mưu đồ
làm hại ngài thống lĩnh nên mới bị giết.”
“Đúng
vậy!” Đồ Lôi lập tức tiếp lời, “Kẻ nào phản bội ta, sẽ có kết quả như vậy.”
Những
đội trưởng yên lặng không nói tiếng nào. Nhưng bọn họ có thật lòng thuần phục
hay không, lại là một chuyện khác.
Đúng
lúc này, một gã lính thân tín xông vào: “Thống lĩnh, chúng ta bắt được ba tên
gian tế loài người!” Trên mặt hắn là nụ cười mờ ám.
“Loài
người? Dẫn tới đây.” Đồ Lôi hưng phấn ra lệnh.
Áo
choàng bị kéo xuống. Bóng dáng mảnh khảnh rắn rỏi, thiếu niên có dung mạo tuyệt
mỹ, giống như một luồng ánh sáng chiếu lên khoảnh sân bẩn thỉu đầy vết máu
loang lổ. Mà vẻ tìm kiếm khẩn trương trên mặt cậu, làm cho người ta không khỏi
suy nghĩ —— Rốt cuộc là ai mà có thể khiến một thiếu niên xinh đẹp tuyệt sắc
như vậy quan tâm?
Đồ
Lôi quay đầu lại nhìn thấy A Lệ, lộ ra nụ cười bất ngờ. Hắn nói với mọi người:
“Kẻ này là món đồ chơi ngày xưa của ta, hiện giờ đã cấu kết với Hứa Mộ Triều.
Các người biết, hắn ta sẽ có kết cục như thế nào không?”
Ánh
mắt của hắn quét qua vẻ mặt tức giận, e sợ của thiếu niên, tâm trậng đột nhiên
tốt hẳn lên: “Mang hắn về.”
——————————
Dưới
sự sắp đặt tỉ mỉ của Tiếu Khắc, tin tức Mộ Đạt và Hứa Mộ Triều bị bắt, không
được tiết lộ ra ngoài. Chúng tuyên bố với bên ngoài rằng hai người ở lại bên
cạnh Đồ Lôi làm tham mưu quân sự. Thân tín của họ mặc dù hoài nghi, nhưng cũng
không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà những đội trưởng trung thành với Đồ Lôi
được phái về nơi đóng quân, những người khác thì bị giam lỏng.
Mộ
Xâm thay Mộ Đạt trông coi quân trung lộ, bởi vì thân phận của hắn nên cũng
không khiến mọi người hoài nghi.
Tiếu
Khắc khuyên Đồ Lôi lập tức phát động công kích với loài người, Đồ Lôi buông tay
giao toàn bộ kế hoạch tác chiến cho Tiếu Khắc, chuyện quan trọng nhất của hắn,
còn đang ở trong phòng.
Nhìn
thiếu niên đã thay áo bằng lụa trắng hắn thích nhất, lấp lánh như thiên sứ, Đồ
Lôi ngơ ngẩn cả người.
“Chân
kim loại?” Hắn cau mày, “Xấu thật.”
Hắn
lại đi giày vào cho cậu, như vậy cậu lại hoàn mỹ đẹp đẽ không tỳ vết. Đồ Lôi
ngẩng đầu: “Ta không ngờ có thể có được cậu lần nữa. . . . . . Sau khi đưa cậu
đến đảo Tây Vu, ta rất hối hận —— trên đời này không có ai đẹp hơn cậu cả.”
Cặp
mắt trong suốt của A Lệ xám xịt không còn ánh sáng, giống như thiếu niên bị hắn
xích bên cạnh mấy năm trước, lặng yên, khổ sở mà tuyệt vọng.
“Sao
cậu và Hứa Mộ Triều lại trốn thoát được? Đã xảy ra chuyện gì ở đảo Tây Vu? Cậu
và Hứa Mộ Triều ở bên nhau, định phản bội ta sao?” Đồ Lôi hỏi một hơi rất nhiều
câu, tay của hắn cũng không nhịn được chạm lên lớp da mềm mại mượt trong đùi
thiếu niên.
Nhưng
A Lệ sao có thể