Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325065

Bình chọn: 10.00/10/506 lượt.

Tôi

ngồi ngẩn ngơ, thu vào tầm mắt mênh mông cồn cát. Xa xa, vài chú lạc đà hoang

dã nhởn nhơ rong chơi, nhưng chưa kịp lại gần, đã co cẳng chạy biến, chúng còn

khôn hơn cả lạc đà thuần. Bước thấp bước cao lê lết suốt mấy tiếng đồng hồ và

không ngừng dõi mắt tìm kiếm xung quanh, quả thực là tôi đã quá mệt. Không

thiết bị định vị GPS, không phương hướng, cứ lao đi như vậy chẳng giải quyết

được vấn đề gì. May cho tôi, lúc này đang là giữa thu, thời tiết tuy khô hanh

nhưng nhiệt độ sa mạc không quá thấp, nên vẫn chịu đựng được. Có điều, trời

đang tối dần khiến tôi lo ngại. Khi mặt trời khuất bóng mà tôi lại không mang

theo bất cứ vật dụng bảo vệ ngoài trời nào, lang thang trong đêm giữa hoang mạc

thế này, không chết đói cũng sẽ chết rét.

Nhắm

mắt lại vẫn thấy rùng mình, cảm giác quay cuồng lúc tiếp đất vẫn chưa tan. Uể

oải nâng tay trái ngó chiếc đồng hồ vượt thời gian, không ngăn nổi tiếng thở

dài. Vẫn là, lần thử nghiệm thứ ba lại thất bại, tuy có tiến bộ hơn hai lần

trước, lần này tôi đã tiếp đất.

Tôi

tham gia dự án thử nghiệm vượt thời gian này đã hơn một năm. Là nghiên cứu sinh

chuyên ngành lịch sử, nhiệm vụ ban đầu của tôi chỉ là cùng thầy hướng dẫn, một

giáo sư lịch sử danh tiếng tham gia công tác chỉ đạo dự án. Nhưng sau khi gặp

tôi, các nhà sinh vật học ấy cứ nằng nặc đòi tôi tiến hành xét nghiệm và kết

luận của họ là thể lực của tôi hoàn toàn thích hợp để thực hiện thử nghiệm.

Mặc dù

không thiếu người nhưng tất cả tình nguyện viên trước đó đều đã thất bại. Nhóm

chuyên gia cho họ về nghỉ và quay ra “tâm lý chiến” với tôi. Với tư cách là một

nghiên cứu sinh chuyên ngành, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ vén bức màn bí ẩn,

giải mã những nghi vấn, trả lại tính chân thực cho lịch sử. Trở về và trải

nghiệm mọi thứ diễn ra trong thời kỳ cổ đại, mấy ai làm được điều đó? Và nếu

thành công, tôi sẽ trở thành người đầu tiên, sẽ được vang danh trong sử sách.

Tôi là

cô gái đam mê công việc, tiêu chí của đời tôi là: “sách vạn cuốn, đường vạn

dặm, chuyện vạn người”. Tôi muốn gặt hái nhiều thành tích để “sếp” được tự hào,

“sếp” chính là thầy hướng dẫn, đám sinh viên chúng tôi thường gọi thầy hướng

dẫn của mình như vậy. Do đó, không đợi tôi chịu “thuận” hẳn, nhóm chuyên gia

hừng hực nhiệt huyết kia đã nhanh chóng xua tôi lên bục thử nghiệm.

Lần thử

nghiệm đầu, biến mất chưa đầy nửa phút, tôi đã ngã nhào trở lại. Tôi không nhớ

gì ngoài cảm giác chóng mặt buồn nôn cực độ khi vượt không gian. Toàn bộ thiết

bị mang theo gồm: máy dò tìm 14C, GPS định vị, laptop, máy ảnh kỹ thuật số, …

đều bị tia bức xạ tần số cao làm hỏng sạch. Nhóm chuyên gia rút ra kết luận:

không thể mang theo thiết bị điện tử. Vậy là, sau nửa tháng trên giường bệnh,

tôi lại được đào tạo cấp tốc cách sử dụng các dụng cụ thủ công, xẻng Lạc Dương

(một loại xẻng nhỏ dùng trong khảo cổ) cũng nằm trong số đó.

Lần thứ

hai, tiến bộ hơn, tôi biết mất khoảng mười phút, nhưng khi mọi người đang rất

hân hoan, chuẩn bị mở tiệc ăn mừng thì tôi lại rơi đánh bịch trên trảng cỏ

ngoài phòng thí nghiệm. Lúc tỉnh dậy, hình ảnh của phố xá và dòng người mà tôi

nhìn thấy khi bay trong không gian mơ hồ quệt qua trí nhớ, có vẻ như là khung

cảnh và trang phục thời Hán. Nhưng chưa kịp tiếp đất, một lực hút cực mạnh đã

kéo tôi lại. Dụng cụ thủ công mà tôi đeo trên lưng cũng vỡ tan tành.

Dựa

trên báo cáo của tôi, nhóm chuyên gia nhận định thí nghiệm có thể đưa con người

trở về không gian của hai nghìn năm trước, vì vậy, tôi đã phải ôn lại lịch sử

thời chiến quốc và thời Tần Hán khi vẫn còn nằm trên giường bệnh. Vết thương

chưa lành, tôi đã bị dựng dậy, bị bắt luyện tốc ký, luyện vẽ sơ đồ, biểu đồ,

phác thảo công trình kiến trúc. Các chuyên gia quyết định không để tôi mang

theo những dụng cụ nặng, chỉ đem theo những vật dụng nhỏ nhẹ, tiện dụng.

Học vẽ

được nửa năm thì thiết bị thí nghiệm được cải tiến thành mô hình máy CT. Hành

trang lần này của tôi bao gồm một tập lớn giấy viết vẽ tốc ký và bút chì. Trước

lúc lên đường, sếp tôi còn dặn dò cẩn thận, không được phép để lại ở thời cổ

đại bất cứ thứ rác rưởi khó tiêu hủy nào của thế kỉ XXI, vì như vậy sẽ gây khó

dễ cho các nhà khảo cổ và các chuyên gia lịch sử sau này.



trong lần thử nghiệm thứ ba, tôi đã tiếp đất thành công, không thương tổn bầm

dập, bởi vì tôi rơi xuống giữa một sa mạc cát. Nhưng tôi nhận ra tình trạng

thảm hại của mình ngay sau đó. Không một bóng người, không một dấu hiệu của sự

sống, sau vài giờ lang thang, tôi vẫn hoang mang không rõ mình đã đến được thế

giới cổ đại hay chưa. Tôi chỉ khẳng định được duy nhất điều này: tôi đã rời

khỏi phòng thí nghiệm.

Không

nước uống, không đồ ăn, không thuốc men, vì nếu có mang theo thì khi vượt không

gian cũng sẽ bị nhiễm xạ. Trong chiếc ba lô chuyên dụng hiệu Northface của tôi

chỉ có một con dao Thụy Sĩ, một chiếc la bàn, quần áo, sổ ghi chép, dụng cụ

khảo cổ, một tập giấy tốc ký, bút chì và một ít bạc vụn. Chẳng có thứ gì giúp

được tôi lúc này. Có lẽ phải bỏ cuộc và trở về thôi. Các chuyên gia sẽ tiếp


XtGem Forum catalog