
ửa đêm mới về phòng ngủ, Chu Lạc đưa cho chồng một ly sữa ấm. Nhìn Đại Đổng uống xong, đón lấy ly đặt xuống, thuận đà ngã vào lòng cậu, buồn bã nói: “Nếu, em nói là nếu như, chúng ta bỗng nhiên có
một khoản tiền lớn, anh sẽ không vất vả như vậy nữa chứ?”.
Đại
Đổng nghe xong, nhẹ nhàng đẩy vợ ra một chút, nhìn với vẻ hối lỗi, “Anh
xin lỗi, thời gian này anh bận quá, những việc liên quan đến thiết bị
của nhà xưởng mới cũng sắp giải quyết xong rồi, sau đó chúng mình sẽ đi
nghỉ tuần trăng mật bù, được không?”.
“Nếu có một khoản tiền lớn, có phải mọi việc sẽ thuận lợi hơn không?” Chu Lạc hỏi lại lần nữa.
“Không phải là vấn đề tiền vốn, mà là số liệu do nhà cung ứng thiết bị cung
cấp có sai sót, có khả năng chúng ta phải cử người đi khảo sát. Song vấn đề chắc sẽ nhanh chóng giải quyết.” Đại Đổng bảo đảm lại lần nữa, tư
tưởng thoải mái hơn, bắt đầu vuốt ve cơ thể mềm mại trong lòng.
Giữ chặt tay cậu, Chu Lạc ngẩng đầu lên hỏi thẳng: “Ý em nói là bỗng nhiên
cho anh một khoản tiền lớn, một khoản rất lớn, anh sẽ vui chứ?”.
Bị mất hứng, Đại Đổng hơi nhíu mày lại, nói: “Tiền không đủ tiêu sao em,
tiền lương tháng này vẫn chưa được chuyển vào tài khoản ư? Hôm nay muộn
rồi, sớm mai đến công ty anh sẽ điện thoại hỏi kế toán được không?”. Nhà xưởng vẫn còn chưa có lãi, Đại Đổng vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị
cũng chỉ có thể lĩnh lương hằng tháng chứ chưa được phân chia lợi nhuận
theo cổ phần, mà lương của cậu đã chuyển khoản trực tiếp Chu Lạc.
Cuối cùng, không thể tiếp tục nhẫn nại với cảnh ông nói gà bà nói vịt này,
Chu Lạc hét lên một tiếng: “Em có một khoản tiền rất lớn muốn đưa cho
anh, anh có cần không!”.
Đại Đổng giật mình kinh ngạc, nhìn vợ
mình đang nổi cáu, hồi lâu sau mới cẩn thận thăm dò: “Em yêu, nhà mình
không phải là do em quản lý tiền sao? Đưa cho anh làm gì? Em biết đấy,
anh không hiểu về tài chính, trí nhớ cũng kém, em vẫn là người tài năng, vất vả một chút được không em…”. Sau đó vì muốn tránh khỏi trách nhiệm
làm quản gia, Đại Đổng ra sức lấy lòng vợ, chuẩn bị cúc cung tận tụy đến hơi thở cuối cùng.
Thôi được, dường như phương pháp quản lý tài
chính của mình cũng là gửi ngân hàng, người tài giỏi thì phải làm nhiều, hay là giao cho mẹ Tất Thụy Vân vậy, dựa vào năng lực của bà, không
chừng vài năm đã có gấp đôi số tiền đó… Trước khi rơi vào trạng thái mơ
màng, Chu Lạc trong lúc tỉnh táo đã nhanh chóng đưa ra quyết định này. Địa điểm: Phòng ngủ
Nhân vật: Đại Đổng, Chu Lạc.
Sự kiện: Hai người đang ngủ, ngủ theo đúng nghĩa đen.
Trước khi đi ngủ, uống hơi nhiều nước, Chu Lạc buồn đi tiểu nên tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng thức dậy đi vào nhà vệ sinh, lại phát hiện thấy người bên
cạnh cũng cố ngồi dậy và quay đầu lại, mặt bỗng nhiên hướng về phía cô,
trong lúc giật mình Chu Lạc run giọng hỏi: “Sao, sao thế?”. Ánh mắt của
cậu thật đáng sợ, cô chỉ là muốn đi vệ sinh, có phải là lén cầm dao giết người đâu!
“Lạc Lạc, anh yêu em!” Rồi ôm chặt lấy cô, hôn một
cách cuồng nhiệt, còn giở thói hư, Chu Lạc thở phào một cái, lát sau bị
hôn nhiều tới mức cũng có hứng thú, nhưng vì quá buồn tiểu cô buộc phải
đẩy cậu ra: “Ai dà, thật là, chờ em đi vệ sinh đã”.
Vẫy vùng
thoát khỏi nụ hôn của sói, chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng giải quyết
vấn đề, cô nghĩ rằng mình đã tắm sau khi thân mật và trước khi đi ngủ,
liền dùng cái chậu chuyên dụng chỉ vệ sinh một số nơi cục bộ. Sau đó mặt đỏ bừng, tim đập loạn nhịp quay về giường, thầm nghĩ lấy một người đàn
ông ít tuổi hơn thật là phiền, làm nhiều lần như vậy không biết có tốt
cho sức khỏe không nữa…
Sau đó, cô chờ đợi hồi lâu trong tâm
trạng lo lắng, cũng không thấy người bên cạnh có động tĩnh gì. Ngạc
nhiên quay sang thăm dò, thấy đối phương đang ngủ rất ngon trong tư thế
nằm nghiêng tiêu chuẩn, hơi thở trở nên rất sâu.
Chu Lạc bất đắc
dĩ đành nằm xuống, đếm cừu mãi mới ngủ được, rồi ngủ một mạch tới khi
trời sáng mới tỉnh giấc, quay sang phát hiện chỗ bên cạnh đã trống trơn. Ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng ăn, Đại Đổng vừa ăn sáng xong, đang thu
dọn bát đĩa, nhìn thấy cô, cậu nói: “Phần của em anh để trong nồi, lúc
nào ăn em hâm nóng lên nhé, lát nữa anh có việc phải ra ngoài”.
Chu Lạc không để ý đến chuyện bữa sáng, tức tối nhìn cậu, “Đêm khuya hôm qua tại sao anh lại quấy rối em?”.
Đại Đổng lơ mơ không hiểu, “Đêm khuya? Em nói là trước khi đi ngủ?”. Sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh, có chút rầu rĩ nhìn cô, “Chẳng phải em nói đau
lưng, không muốn làm tiếp lần nữa còn gì? Anh phải nén nhịn mãi mới ngủ
được…”.
“Anh im miệng!” Chu Lạc mặt đỏ bừng hét to, khí thế bừng bừng, lời nói sắc như kiếm: “Là em nói lúc nửa đêm thức dậy ấy”.
Đại Đổng vẫn không hiểu gì, “Không phải là em không biết, anh thường ngủ
một mạch đến sáng, không có thói quen thức dậy nửa đêm?”. Nghĩ một lát
rồi hỏi lại, “Tư thế ngủ của anh không ngoan lắm, anh đè lên em à?”.
“Đè cái đầu anh ấy!” Chu Lạc muốn nói nhưng lại không biết nên nói như thế
nào, ra hiệu một hồi lâu “anh anh em em”, sau đó chợt nghĩ ra, liếc mắt
nhìn cậu: “Có phải anh mơ thấy gì khôn