
t khinh thường của Hạ An Nhiên, Tô Mộc Thần lại vô cùng để ý tới
phản ứng của đứa trẻ, vừa nghe thấy câu nói kia, hắn bước tới, nhấc bổng cậu bé lên.
“Ba ~~ “
Duệ Duệ ngọt ngào gọi một tiếng, sau đó hôn mạnh vào mặt Tô Mộc Thần, dùng nước miếng khiến Tô Mộc Thần hóa đá.
Hạ An Nhiên nhìn thoáng qua Duệ Duệ cực
kì vui vẻ, cảm thấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi cũng là chuyện tốt. Vì không
nhớ rõ mọi chuyện, nên cho dù có làm tổn thương nó đến đâu, cũng có thể
dùng lời nói dối vớ vẩn dỗ dành. Kể cả sau nhiều năm nữa, do còn quá bé
nên cũng chẳng thể nhớ lại mấy.
Quả thật làm trẻ con vẫn vui vẻ nhất.
Trực phòng xét nghiệm buổi tối là một vị bác sĩ trung niên, mặc áo blue, thấy Hạ An Nhiên và Tô Mộc Thần ôm đứa
trẻ bước vào, ông bèn rút một cây kẹo mút từ trong túi ra, mỉm cười đưa
cho Duệ Duệ.
Duệ Duệ cũng rất lễ phép, sau khi nói “Cám ơn bác” rồi mới nhận lấy.
Dỗ bé con xong, vị bác sĩ trung niên mới dời mắt dừng trên người bọn họ.
“Anh chị muốn làm xét nghiệm ADN sao?”
Ông lắc đầu, lên tiếng hỏi.
“Vâng.” Tô Mộc Thần lên tiếng.
“Đã suy nghĩ kĩ chưa?!” Bác sĩ lại nói
thêm, “Nếu còn do dự, xin mời tìm hiểu kĩ lại rồi lần sau hãy tới. Hiện
giờ việc làm xét nghiệm này không có gì ghê gớm cả, rất dễ quyết định,
nhưng trên thực tế, đây là một con dao hai lưỡi, con người ai mà chẳng
có quá khứ?!”
Vốn dĩ Hạ An Nhiên cảm thấy lời nói của
vị bác sĩ này rất có lý, mang theo vài phần khuyên giải, nhưng đến khi
nghe tới câu cuối cùng, mặt cô lập tức đen lại.
Sao câu nói ấy, nghe như cô đang có điều gì mờ ám, nhưng cô cũng đâu phải loại người như vậy, nếu không, cô đã
chẳng đi xét nghiệm ADN làm gì. Tuy nhiên bây giờ cô không thể giải
thích với bác sĩ điều này được, không ông ta lại tưởng hai người họ có
tật giật mình.
Sau khi xét nghiệm, có lẽ mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi!
“Xét nghiệm.”
Một câu nhiều nghĩa, hai người Hạ An
Nhiên và Tô Mộc Thần đồng thanh lên tiếng. Duệ Duệ chớp mắt, miệng ngậm
chiếc kẹo mút, nhìn cha mẹ của mình, chẳng hề biết chuyện gì đang xảy
ra.
Vị bác sĩ lắc đầu, lẩm bẩm:
“Những năm gần đây, loại xét nghiệm ADN này thật phổ biến.”
Hạ An Nhiên nghĩ xét nghiệm ADN cũng
nhanh và đơn giản như thử máu vậy, cùng lắm là hết một ngày làm việc sẽ
có kết quả, nhưng không ngờ, thủ tục lại rườm rà khó khăn, ít nhất phải
bốn ngày sau mới lấy được.
Dắt đứa bé ra khỏi bệnh viện, Hạ An Nhiên cảm thấy rất khó nghĩ.
Đứa bé Duệ Duệ này, thật ra muốn đi theo ai?
Cô cũng chẳng nghĩ tên Tô Mộc Thần kia
sẽ có lòng tốt đưa đứa bé về nhà hắn, tất nhiên là cô cũng không đủ khả
năng đưa về nhà mình. Chẳng may mẹ cô – bà Hạ Lý Kim Hoa nhìn thấy Duệ
Duệ, vậy những ngày sau này cô sẽ rất khó sống.
“Hạ tiểu thư… . .”
Không đợi đến lúc Hạ An Nhiên đem đứa
trẻ giao cho mình, Tô Mộc Thần đã mỉm cười lên tiếng. Nụ cười kia muốn
dịu dàng quyến rũ bao nhiêu đều có bấy nhiêu.
Hạ An Nhiên lạnh lùng nhìn khuôn mặt
tươi cười của Tô Mộc Thần, xinh đẹp tựa như đóa hoa anh túc, đẹp thì đẹp thật, nhưng đều mang theo tai họa xấu.
Xinh đẹp chứa độc dược, chỉ nhìn qua cũng đã trí mạng.
“Tôi thấy đứa bé này không nên đi theo
tôi, dù sao một người đàn ông đi suốt ngày cũng không thể chăm sóc nó
cẩn thận được, huống hồ, nhiều lúc cũng rất bất tiện.”
Khi Tô Mộc Thần nói xong, cũng thấy mình hơi quá đáng, nhưng sự thật là thế, nếu hắn đưa đứa trẻ đi, càng quá
đáng với bản thân mình hơn.
Đối với mình tàn nhẫn, thì phải nhân từ với kẻ thù.
Hắn nghĩ như vậy.
“Tô tiên sinh có quá đáng hay không cũng không liên quan, dù sao tôi cũng nhận ra từ lâu rồi.”
Hạ An Nhiên mỉm cười, sự khinh bỉ trong
mắt càng in đậm. Tô Mộc Thần bị nàng nói đều, nhất thời, không biết phản bác thế nào, chỉ cười gượng.
“Nếu như vậy, Hạ tiểu thư thấy thế nào?!”
Giọng nói nhạt nhẽo của Tô Mộc Thần vang lên.
“Tung đồng xu quyết định, anh thấy
sao?!” Hạ An Nhiên nghĩ cách giải quyết này còn công bằng một chút, xác
xuất một trong hai mặt, có lẽ cô không bị ông trời “thiên vị” quá chứ.
“Tôi nghĩ có một cách tốt hơn.”
Tô Mộc Thần mỉm cười, sau đó hơi cúi người, dịu dàng gọi tên đứa bé đang ngậm kẹo mút.
“Duệ Duệ… .” Hắn khẽ hỏi: “Duệ Duệ yêu ai hơn nào?!”
Hạ An Nhiên hiểu ra ý định của Tô Mộc
Thần, hắn muốn đứa trẻ tự quyết định, chỉ cần đứa trẻ lựa chọn, như vậy
người kia sẽ tránh được việc phải chịu trách nhiệm.
Trong lòng cô lại thêm khẩn trương.
Duệ Duệ không hiểu tính chất nghiêm
trọng của sự việc, cậu bé nhìn thoáng qua Tô Mộc Thần, sau đó lại liếc
sang Hạ An Nhiên, cuối cùng, vươn tay ôm chân Hạ An Nhiên.
“Mẹ.”
Giọng nói ngây thơ thật thà của trẻ con còn hơi ngọng nghịu vì ngậm kẹo mút, nhưng đã chốt lại kết quả cuối cùng.
Thật đê tiện!
Hạ An Nhiên nhìn ánh mắt giả tạo của Tô Mộc Thần, khuôn mặt còn nở nụ cười đắc ý, khiến cô có cảm giác mình bị tát một cái.
“Vậy thì Hạ tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Tô Mộc Thần vô cùng đắc ý, nhưng vẫn che giấu thành công cảm xúc của mình, đỡ cho người nào tức hộc máu mà chết.
Hắn móc ví tiền trong túi, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Hạ An Nhiên.
“Sau khi lấy kết quả xét nghiệm,