
Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của mẫu hậu nhà mình.
“Đã nói con đừng trêu vào dì Bội Hoa rồi, nhìn xem con rước lấy chuyện tốt gì, ngay cả cuối tuần cũng không được yên tĩnh.”
Phu nhân Lý Kim Hoa nhà họ Hạ lắc đầu, rời ghế sofa đứng lên, vươn người một cái.
Hạ An Nhiên lè lưỡi, biểu cảm cực kì vô tội, không phải cô muốn kiếm chuyện, là chuyện cứ rủ nhau đến tìm cô đấy chứ.
“Nếu chưa ăn cơm thì tự vào bếp nấu mì đi. Mẹ muốn đi ngủ một lát.” Bà liếc nhìn Hạ An Nhiên, sau đó lập tức đi về phòng ngủ của mình.
“Vâng.”
Lúc trước cô không gọi điện về nhà báo cơm, cho nên chẳng ai để phần đồ ăn cho cô.
“Còn nữa, những lời dì con nói cũng đừng để trong lòng.”
Hạ An Nhiên đang đi về phía phòng bếp, định nấu một bát mì an ủi cái dạ dày thì nghe thấy mẹ nói câu này khiến cô phải quay đầu nhìn mẹ mình.
“Tìm người cùng nắm tay đi cả cuộc đời là con chứ không phải dì ấy, dì nói thì con cứ nghe, không nhất định phải làm theo.” -
Bà Hạ nói rất tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Dạ.”
Hạ An Nhiên lên tiếng, nhìn theo bóng lưng bà đi về phía phòng ngủ. Mặc dù cô cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng khi nghe những lời này từ mẹ của mình lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt, rất kì diệu.
“Đói bụng còn không nhanh đi nấu cái gì ăn đi.”
Trước khi đóng cửa, phu nhân nhà họ Hạ vẫn không quên nhắc nhở một câu.
Hạ An Nhiên nấu một bát mì đơn giản, thêm vào một quả trứng là thành bữa trưa ngon lành. Cô mang ra phòng khách ngồi trên sofa, vừa ăn được một miếng thì chuông điện thoại reo lên lần thứ hai.
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua dãy số, nhận cuộc gọi.
“Hạ An Nhiên, khi nào cô trở về?”
Đối phương không nói lời thừa, trực tiếp đi vào vấn đề, giọng nói rất không khách sáo.
“Tô tiên sinh, hôm nay tôi sẽ không quay lại nhà anh.”
Hạ An Nhiên đặt đũa xuống, nói chuyện với anh ta. Trong tình huống này mà vừa ăn vừa nói chuyện thì không được lịch sự cho lắm, đây cũng không phải là phong cách của cô.
“Cái gì?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất ngạc nhiên, Hạ An Nhiên xin thề mình có thể đoán ra được vẻ mặt của anh ta khi nói ra câu này. Có lẽ trong tư tưởng của Tô Mộc Thần, cô có thể ra ngoài nhưng không thể đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay trở lại, hoặc anh ta cho rằng, ngoại trừ lúc Duệ Duệ ở nhà trẻ, thì tất cả thời gian còn lại đều phải ở bên cạnh cô, chứ không phải là anh ta.
“Tô tiên sinh, nhiều ngày rồi tôi chưa về nhà, anh cũng phải để tôi về nhà một chuyến chứ.”
Hạ An Nhiên thở dài một hơi, tình huống lúc này cô cũng không biết phải nói ra sao với mẹ.
Nói cô có một đứa con trai, không phải do cô sinh ra nhưng lại có quan hệ huyết thống với cô sao? Nếu thật sự đưa câu chuyện đấy ra, chắc chắn cô sẽ chết rất thê thảm.
Nhưng nếu không nói gì cả, thì cô cũng không thể ngày nào cũng ở bên ngoài không về nhà được. Còn Duệ Duệ nữa, nếu nó không nhìn thấy cô thường xuyên, nhất định sẽ khóc mất.
Đầu dây bên kia, Tô Mộc Thân cũng im lặng.
Tô Mộc Thần nhìn Duệ Duệ đang ngồi bên cạnh tập trung chơi đồ chơi của bé, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên cơ thể bé nhỏ kia khiến bé trông vô cùng mềm mại và đáng yêu.
Anh cũng không phải là người không biết suy nghĩ, khi Hạ An Nhiên nói ra câu này anh cũng hiểu. Mấy ngày nay hai mẹ con họ vẫn sống trong nhà anh, mặc dù cũng bất tiện, nhưng khi có cô, Duệ Duệ không trở thành trách nhiệm của anh, cũng không gây rắc rối gì cho anh cả.
Nhưng nếu không có cô ở đây, mọi chuyện sẽ rất phức tạp.
“Vậy lúc nào cô có thể trở về?”
Tô Mộc Thần thở dài, giọng nói có phần bất đắc dĩ và cam chịu.
Cuối cùng anh cũng chấp nhận, cuối tuần này mình sẽ phải trở thành vú em. Edit: Chun
Tô Mộc Thần nhìn đống đồ chơi sáng lóa dưới ánh mặt trời của Duệ Duệ, thằng bé đang rất tập trung vào món đồ chơi xếp gỗ của mình.
Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, nếu là trước đây anh nhất định sẽ ngủ cả ngày đến khi nào tự tỉnh dậy mới thôi, sau đó đến tối hẹn mấy người bạn đi bar uống vài ly, gặp gỡ vài cô gái, nhưng từ lúc xuất hiện tiểu quỷ này, cuộc sống phóng khoáng trước đây của anh đã sớm ra đi không có ngày trở lại.
Trẻ con ngủ sớm nên đương nhiên sáng cũng sẽ dậy sớm.
Buổi sáng hôm nay anh còn chưa tỉnh ngủ mà thằng bé đã dậy rồi, nó chớp đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú, dù là ai nếu bị người ta nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng sẽ chịu không nổi mà phải thức dậy. Duệ Duệ thấy anh dậy, lập tức dán cái miệng nhỏ xinh còn chưa đánh răng lên má anh, hôn chụt một cái.
“Ba ba yêu, ba ba…”
Duệ Duệ chu môi vặn vẹo thân mình, cố gắng trèo lên trên người Tô Mộc Thần, đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, ra sức nhéo nhéo.
Bị quỷ con làm phiền như vậy còn ngủ được mới lạ.
“Đừng nghịch, ngủ thêm lúc nữa đi con.”
Tô Mộc Thần ti hí đôi mắt nhập nhèm, ôm lấy Duệ Duệ đang không ngừng giãy dụa, nhẹ ấn đầu thằng bé vào trong ngực mình, nhưng càng khiến bé chống cự ghê hơn.
“Ba ba, ô…”
Tiểu quỷ kia cựa quậy vài lần không được, ấm ức kêu to, giọng trẻ con lanh lảnh lại hơi gấp gáp, rơi vào tai Tô Mộc Thần giống như tiếng kêu từ địa ngục.
Cuối cùng Tô Mộc