Polly po-cket
Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321265

Bình chọn: 7.5.00/10/126 lượt.

mở ra.

Duệ Duệ.

Giữa bọn bọ nếu có quan hệ gì, thì cũng chỉ vì đứa bé tên Duệ Duệ kia mà thôi. Edit: Thỏ

“Nếu Tô tiên sinh muốn tôi đưa Duệ Duệ về nhà mình, thì chúng ta nên chuyển chủ đề đi.”

Ra khỏi công ty, nhớ tới chuyện này, Hạ An Nhiên quay sang nói với Tô Mộc Thần đang ngồi trong xe.

Đúng thế, mối liên hệ giữa họ chỉ có đứa bé tên Duệ Duệ kia. Hôm trước khi

cô mang đứa bé về, cuối cùng thái hậu nhà cô với hoàng ân mênh mông như

trời biển đã không gây khó dễ nữa. Nhưng nếu hôm nay cô tiếp tục mang bé về, dù là hoàng ân cũng vô ích, cô chỉ còn nước bị đuổi ra khỏi nhà

thôi.

“Hạ tiểu thư, cô có biết một người đàn ông độc thân ở cùng với một đứa trẻ

sẽ ra sao không?” Tô Mộc Thần nhíu mày, nghiến răng nói.

Nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, cảm giác đó cả đời này hắn không bao giờ

quên. Đối mặt với đứa bé giống như các đối thủ trên thương trường, vô

cùng mệt mỏi và vất vả. Hơn nữa, nhóc con này rất hiếu động, sau một

giấc ngủ trưa, tỉnh dậy đều đùa nghịch với hắn bất kể mọi lúc mọi nơi.

Thời gian còn lại mè nheo đòi đi tìm Hạ An Nhiên, đến nửa đêm mới chịu

đi ngủ.

Kết quả khi hắn còn đang ngái ngủ, cậu bé đã tè dầm lên giường hắn. Nếu

không, hắn đã chẳng đến công ty của Hạ An Nhiên tìm cô vào lúc sáng sớm.

“Với lại không phải tôi muốn tới tìm cô mà vì Duệ Duệ khóc lóc đòi gặp mẹ.

Tất nhiên, một trong những lý do khiến nó đau lòng là bởi cả tối qua Hạ

tiểu thư đây cũng không bật di động lên.”

Nghe Tô Mộc Thần nói vậy, trong lòng Hạ An Nhiên có hơi áy náy. Cô không phủ nhận việc tắt máy tối qua cũng có một phần cố ý. Cô có nghe thấy tiếng

khóc của Duệ Duệ truyền ra từ trong điện thoại, khi đó cô cũng không

biết nói gì, đành tự an ủi mình vì máy hết pin. Thế nhưng, sau khi sạc

pin, cô có thể khởi động máy rồi gọi lại. Vậy mà, lúc ấy, cô không làm

như thế.

Tại sao không khởi động lại máy?

Thực ra, trong lòng Hạ An Nhiên biết rất rõ lý do, bởi cô cũng là người ích

kỉ. Dù làm thế là trái lương tâm, nhưng có lẽ, cô muốn cắt đứt liên lạc

với họ chăng?

Trong lòng nghĩ thế là một chuyện, còn từ miệng người khác nói ra lại là

chuyện khác. Rõ ràng muốn cắt đứt liên lạc, vì sao cô lại phải rời khỏi

chỗ làm chứ? Kỳ thực, nếu không muốn đi, Tô Mộc Thần không thể ép cô

được! Nhưng đã xuống đến đây rồi, đành phải đi xem một chút vậy.

Tô Mộc Thần nhìn Hạ An Nhiên mở cánh cửa xe, ngồi vào chỗ cạnh ghế tài xế.

“Không phải anh dẫn tôi tới gặp Duệ Duệ sao?”

Hạ An Nhiên nói bóng gió, ý là muốn dẫn cô đi gặp Duệ Duệ thì lái xe đi.

Chẳng lẽ bây giờ hắn trở thành tài xế à?

Tô Mộc Thần nhếch môi, cũng không phản đối gì. Vốn dĩ hắn muốn đưa cô về

gặp cậu nhóc, còn sự tình phát sinh sau này khi hắn giao Duệ Duệ cho Hạ

An Nhiên, có thể bàn bạc kỹ hơn.

Tô Mộc Thần khẽ mỉm cười, lái xe đi về.

Nhà của hắn nằm trong khu biệt thự cao cấp ở thành phố C, còn giá cả như

thế nào, chỉ cần nhìn địa thế khu đất là biết. Mặc dù không hiểu rõ tập

đoàn Bắc Thần, nhưng về giá nhà thì cô lại nắm rất rõ. Bởi vì số tiền

tiết kiệm tích góp nhiều năm của ông Hạ cũng không thể nào mua nổi, nên

ngày nào cô cũng sống trong nỗi oán giận về giá cả khu nhà chỉ dành cho

tầng lớp quý tộc kia. Khu biệt thự này nằm trên địa thế đắc địa ngay

trung tâm, chính vì thế giá của nó cũng cao ngất ngưởng. Hiện giờ Hạ An

Nhiên ít nhiều cũng nhận ra, người đàn ông ngồi cạnh cô, rốt cuộc giàu

có đến cỡ nào.

Căn biệt thự của Tô Mộc Thần được thiết kế khá trang nhã, giản dị. Sau khi

bước vào cửa, Hạ An Nhiên nhìn thấy Duệ Duệ đang ngồi một góc trên ghế

salon như một con mèo nhỏ, xem phim hoạt hình “Chú cừu vui vẻ và sói

xám” trên tivi. Ngoài ta còn một bác trung niên mặc đồ xanh nhạt đang

quét dọn xung quanh.

Bác trung niên kia nhìn thấy Tô Mộc Thần bèn dừng động tác, cúi đầu chào hắn, giọng điệu cung kính kêu: “Tô tiên sinh.”

Nghe thấy thế, Duệ Duệ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Hạ An Nhiên thì nhảy từ

trên ghế salon xuống, nhào vào lòng cô, ôm chặt đùi cô, hô to: “Mẹ, mẹ.”

Hạ An Nhiên bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu cậu bé, cố gắng bước đi một cách chậm

rãi. Còn Duệ Duệ vì sợ cô xoay người bỏ đi không về nên quyết ôm chặt

đùi cô không chịu buông, khiến Hạ An Nhiên di chuyển càng khó khăn hơn.

Vừa cẩn thận tránh đạp vào chân Duệ Duệ, vừa phải bước đi thì quả là một việc vô cùng vất vả.

Tô Mộc Thần nhận ra ánh mắt khó hiểu của bác bảo mẫu mình mời tới, tuy

nhiên bác vẫn giữ nguyên tắc nghề nghiệp, đó là không hỏi bất cứ chuyện

gì, chỉ chăm chỉ lau sàn nhà.

Hạ An Nhiên cẩn thận ngồi xuống ghế salon, buông chiếc túi đựng máy tính, bế Duệ Duệ vẫn đang ôm chặt ngồi lên đùi mình.

“Mẹ ơi, ba hư, xấu lắm.”

Duệ Duệ ôm cổ Hạ An Nhiên, liếc nhìn Tô Mộc Thần, giọng nói đều đều tố cáo hắn vang bên tai cô, mang theo chút tủi thân.

Hạ An Nhiên quay đầu nhìn Tô Mộc Thần, suy đoán rốt cuộc người này đã làm

những chuyện gì mà khiến đứa trẻ lanh lợi như Duệ Duệ phải nói ra những

câu này.

Tô Mộc Thần nhún vai, ra hiệu mình vô tội. Nói thẳng ra, đứa bé này nhìn

hắn lúc nào cũng không vừa mắt, nghịch ngợm náo loạn khiến hắn không

biết là