
Đúng vậy!” Ta đóng cửa xem thời tiết ngoài cửa sổ, rồi vào vấn đề
chính nói:“Tôi hỏi anh, cha của anh có phải tên là Goo Yu Hee hay
không?”
“Đúng vậy! Cô làm sao mà biết được?” Mi Nam hỏi.
“Gần đây Hoa Mộ Lan đi khắp nơi tìm con của ông ấy, nghe nói là đôi song sinh, cho nên liền thử thời vận?” Ta lật bài nói.
“Bà ta tìm chúng ta làm gì?” Mi Nam chán ghét nói.
“Nghe nói bà ta muốn bồi thường cho hai người các ngươi……” Ta nhìn
ảnh chụp bên cạnh bàn của anh trai liếc mắt một cái, bình tĩnh nói:
“Đúng rồi, bà ta nhờ anh trai tơi chế tác bản nhạc của cha anh đó, gọi
là [ như thế nào cho phải* '>.”
** đã chú thích trước đó, bài What should I do đó.
“Bà ta như thế nào có thể làm như vậy, bản phổ nhạc này, chính là cha viết cho người mẹ đạ mất của tôi! Bà ta đã hại mẹ tôi chưa đủ, còn
muốn đoạt làm của riêng hay sao chứ?” Mi Nam tức giận gầm rú.
“Xem ra bà ta cùng gia đình các ngươi có chút liên quan,” Ta trầm
giọng nói,“Đúng rồi, anh sẽ không bởi vì ân oán của một thế hệ mà giận
chó đánh mèo con cái đời sau đấy sao?”
“Cô nói như thế nào có thể nói như vậy? Tôi là người không phân rõ phải trái như vậy sao?” Mi Nam đúng lý hợp tình phản bác.
“Nga, như vậy a, anh trai tôi là con Mộ Hoa Lan!” Ta ngồi thẳng thân mình, nhìn chằm chằm màn hình, nghiêm túc nói.
“Mộ Hoa Lan sau khi sinh hạ anh trai của tôi, liền từ bỏ hắn, hắn là
người mà tôi muốn bảo hộ !” Nhìn vẻ mặt mất mát của Mi Nam, ta bổ sung
nói.
“…… Cô yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản Gemma cùng anh trai cô.” Hồi lâu, Mi Nam chua sót cười.[TNN: anh Mi Nam thích chị à?! ~~(^_^)o~~'>
Đối thoại trầm trọng cùng Mi Nam cũng đã xong, ta nằm ở trong ổ chăn
lật tạp chí, màn hình di động ở một bên sáng lên, ta nhận điện thoại,
cau mày, chần chờ tiếp :“Xin chào, tôi là Hwang Jin Hee, xin hỏi là ai
vậy ạ?”
Đầu điện thoại bên kia, thật lâu không có người đáp lại, ta đang muốn ngắt máy.
“Em có khỏe không?” Thanh âm của Shin Woo từ đường truyền điện thoại đi đến.
“Kang Shin Woo?” Ta hỏi dò.
“Ừ, tâm tình em không tốt sao? Em đã nói, tâm tình em không tốt sẽ
uống cà phê……” Thanh âm Shin Woo ôn nhu truyền vào trong tai của ta.[TNN: anh ngốc thật...'>
“Phải, có chút chuyện phiền muộn thế nhưng đã tốt rồi……” Ta nhẹ giọng trả lời .
“…… Em vì cái gì trốn tránh tôi?” Shin Woo bình tĩnh khẽ hỏi,“Không phải nói là ‘Tri kỷ’ sao?”
“Quá mức giống nhau,” Ta thản nhiên cười nói:“Chúng ta quá mức giống nhau …… Tôi sợ bởi vì tịch mịch, yêu thượng anh!”
Shin Woo không có trả lời, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của
hắn, hồi lâu hắn cười khẽ một tiếng,“Chính là bởi vì tịch mịch sao?”
Ta không hề trả lời, nhưng cũng không có cắt đứt điện thoại.
“…… Trời sắp sáng, em mau đi nghỉ một lát đi!” Shin Woo dặn dò.
“…… Ân!” Ta lên tiếng, ngắt điện thoại.
Từ trong vòng luẩn quẩn phục hồi lại tinh thần, ta buồn rầu đứng lên, trước đi tìm cô của Mi Nam, rồi sau đó về nhà ngủ.
Một hồi sau khi về nhà, ta liền xụi lơ ở trên giường lớn mềm mại.
Nhớ lại buổi chiều, khi cô của Mi Nam nhìn thấy giá trị tấm chi phiếu kia vẻ mặt tham lam, khiến cho người nhìn vào cảm thấy buồn nôn, mà ta
cuối cùng cũng không có đem tờ chi phiếu ấy đưa qua, dù sao về sau Hoa
Mộ Lan cũng phải đem quyền tác giả trả lại cho Mi Nam, ta cần gì phải
làm điều thừa!
Ăn bữa tối, ta gọi điện thoại cho anh, hắn đang ở trong phòng luyện
tập bận việc. Ta nấu vài thứ, chuẩn bị tốt lắm mang đi qua, ai kêu anh
trai là người công tác cuồng, ở trên phương diện ăn uống lại thực khủng
hoảng, cho nên, chỉ có ta tự mình giám sát mới có thể yên tâm.
Đi vào trong phòng luyện tập, mắt thấy cửa đóng chặt, cũng không thấy thân ảnh của anh đâu. Ta gọi điện thoại cho anh không liên lạc được,
lại gọi cho Mi Nam, vẫn là âm thanh đô đô dồn dập.
Ta mang theo bữa tối đi tìm xung quanh, lại nghe thấy bên trong phòng vũ đạo truyền ra tiếng đàn đàn ghi-ta, ta đi đến gần, nghe thấy được
bài hát quen thuộc kia:
Có lẽ bởi vì anh là đứa ngốc, cho dù anh có thống khổ cũng không quan hệ,
Có lẽ bởi vì anh là đứa ngốc, để mặc anh thống khổ cũng không quan hệ,
Cho dù người khác cười nhạo tình yêu của anh cũng vô dụng,
Ai kêu anh là đứa ngốc bất trị,
Anh thích em, đối với em tốt, với anh mà nói cũng đã thực hạnh phúc,
Chẳng sợ gì chỉ vì em cười với anh một lần, có nụ cười này đối với anh đã đủ rồi,
Cho đến lúc người em yêu xuất hiện mới ngừng lại,
Anh chỉ có thể đứng ở bên cạnh em,
Vì em trả giá tình yêu của mình, cũng đã thực hạnh phúc .
Anh không hy vọng xa vời,
Vĩnh viễn ở nơi có thể gặp em,
Vĩnh viễn ở nơi có thể nghe được em,
Anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn mãi đứng ở nơi đó,
Bởi vì anh yêu em.
Bởi vì anh là đứa ngốc.
Ta buông rũ hàng mi, ức chế vị chua xót trong cổ họng, ‘Kang Shin
Woo, anh thật sự là cái đứa ngốc, thật sự để cho anh thống khổ cũng
không quan hệ sao? Điều này có lẽ chính là sự khác biệt của chúng ta đi! Tôi không thể ủy khuất chính mình, cùng người mình yêu thương chờ đợi
người họ yêu xuất hiện, tôi cũng vĩnh viễn không có cách nào làm được
như vậy.’ Ta liếc mắt một cái nhìn cánh cửa đang