Insane
Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322291

Bình chọn: 10.00/10/229 lượt.

!” Ta đỡ lấy Jeremy lỗ mãng, bỉu môi làm bộ tức giận.

“Không có, không có!”Jeremy vẻ mặt sợ hãi phất tay, lắc đầu phủ nhận.

“Phốc xuy” Ta nhịn không được cười đi ra, Jeremy vẻ mặt bị lừa nhìn

ta,“Ô, em gạt anh!” Nói xong nhảy phốc đi chọc ngứa ta, ta tránh né

không kịp, cười cùng Jeremy đoàn.

Kang Shin Woo lo lắng chạy đến bên người Mi Nam, hắn quỳ gối trên

giường, xoa cái trán Mi Nam, lo lắng nhìn Mi Nam,“Còn phát sốt đâu! Uống thuốc sao?”

“Jin Hee có cho Mi Nam uống qua!”Jeremy hai tay kẹp lấy ta, nhìn cái ly nước trên bàn, cười đáp.

Kang Shin Woo nhìn ta cùng Jeremy, thần sắc phức tạp cau mày, đóng mắt lại, lại quay đầu chú ý tình huống Mi Nam.[TNN: Tội anh, phim cũng đáng thương nhưng giờ anh đau lòng muốn chết ấy nhỉ!! Hắc ~~(^_^)o~~ ghen suốt thôi'>

“Sinh bệnh, đáng đời cái tội xằng bậy a!” Anh trai thong thả tiến

bước đến, nhìn Go Mi Nam, hít vào một hơi, lạnh lùng nói,“Đều là bởi vì

cậu, hôm nay chụp rối tinh rối mù!” Thế nhưng hắn nhanh nắm chặt quyền

đầu run nhè nhẹ, tiết lộ hắn cảm xúc.

“Thực thật có lỗi, lần sau sẽ không phát sinh loại tình huống này nữa đâu ạ.” Mi Nam nhìn Tae Kyung, chịu đựng ủy khuất:“Khiến mọi người thêm phiền toái, thật có lỗi!”

“Mi Nam a!”Jeremy nhìn ta liếc mắt một cái, ngồi vào bên giường Mi Nam, an ủi nói:“Hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta đi trước !”

“Jin Hee!” Anh kêu ta, đối với ta ra hiệu cái ánh mắt, ta cười gật

đầu nói:“Mọi người trước đi xuống đi, tôi sẽ chiếu cố Mi Nam .”

Jeremy ra khỏi phòng, quay đầu nhìn ta với Mi Nam liếc mắt một cái, đóng cửa phòng lại.

“Gemma!” Ta nắm lấy bàn tay Mi Nam, an ủi nói:“Anh chính là như vậy,

cậu cùng hắn một chỗ đã lâu, hẳn là biết tính tình hắn. Đừng để ở trong

lòng!” Mi Nam thuận theo gật gật đầu, ta tiếp tục nói:“Chuyện quảng cáo, lần sau cậu có thể chụp một mình, không thành vấn đề .”

Giúp Mi Nam dịch tốt chăn, phân phó cô ấy nên hảo hảo nghỉ ngơi, ta liền xuống lầu.

“Như thế nào nhiều như vậy?” Ta xuống dưới lầu, nhìn thấy Jeremy đang cầm một đống chanh, thần bí cười.

“A! Jin Hee, anh muốn làm nước trái cây cho Mi Nam ăn!”Jeremy cười báo cáo.

Ta cầm lấy ly chanh hắn vắt tốt lắm, nhíu mày, nuốt nuốt nước miếng, cười khổ nói:“Jeremy a, này, nước ép này! Rất chua đi!”

“Phải không? Vậy em nói làm như thế nào để ăn đâu?”Jeremy bỉu môi, buông đồ trong tay, còn thật sự hỏi ý kiến của ta.

“Pha trà đi!” Kang Shin Woo cũng cầm chanh đi xuống lầu, đối với Jeremy cười đề nghị,“Chúng ta pha trà cho Mi Nam uống đi!”

“Anh Shin Woo cũng vì Mi Nam mang chanh về a!”Jeremy quay đầu nghi hoặc nhìn ta,“Có thể chứ?”

Ta gật gật đầu đề nghị nói:“Có thể thử xem làm nước chanh pha với đường a!”

“Hảo hảo! Anh Shin Woo, anh pha trà cho Mi Nam uống! Em chuẩn bị pha nước chanh!”Jeremy nghe đề nghị của ta, cao hứng tuyên bố.

Ta rót chén nước, xoay người, chính là nhìn mấy quả chanh cầm trong

tay, không biết làm như thế nào giúp anh trai, trong lòng cảm thán: ‘Lại là Chanh! Thật sự là bị đè ngập trong đống chanh a!’

“Anh cả, nga, anh cũng có chanh sao?”Jeremy đang vắt nước ngẩng đầu, nhìn thấy chanh trong tay anh, kinh hỉ kêu lên.

Anh trai lạnh nhạt ngẩng đầu, có chút giãy dụa nhìn thoáng qua chanh

trong tay, đáp lời:“Đúng vậy? Làm sao vậy?” Làm bộ đem chanh bỏ vào

trong miệng.

“Ác! Anh là muốn giữ cho bản thân mình ăn a!”Jeremy giống như nhìn

quái vật nhìn chằm chằm Tae Kyung, làm cái biểu tình nuốt ngụm nước chua chát, kéo khóe miệng nói:“Anh hôm nay còn chưa có ăn cái gì sao?”

“Không chua sao?” Trầm mặc hồi lâu Kang Shin Woo một bên đứng xem kịch vui nhìn anh trai liếc mắt một cái, nhếch mi hỏi.

“Ăn nhiều như vậy, không thấy a!” Anh nói xong, cắn một ngụm, chua chát nhíu mày nhếch miệng.

Nhìn biểu tình phong phú của anh trai, ta cùng Jeremy cười ra tiếng, Shin Woo cũng lắc đầu cười.

Jeremy cười đem số chanh còn lại nửa bịch bỏ vào trong tay anh,“Em cầm thiệt nhiều đâu, anh nếu thích, liền ăn nhiều một chút.”

“Ân! Ai đến cũng không cự tuyệt!” Anh không cần nhún vai,cầm bịch chân ngẩng đầu cứng ngắc chạy lên lầu.

“Mạnh miệng!” Ta hờn dỗi, xoay người đi, lại ngoài ý muốn đụng vào ghế đẩu.

Đang lúc ta nhíu mày khi nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện ghế đẩu, một cánh tay hữu lực vòng trụ thắt lưng của ta.

“A!” Ta kêu sợ hãi quay đầu lại, cái chén trong tay cũng bị động tác

mãnh liệt của ta mà đổ nước ra, rơi ở trên quần áo đối phương, ta mím

môi, xấu hổ cười cười:“Shin…… Shin Woo.”

“Như thế nào vẫn là không cẩn thận như vậy đâu?” Kang Shin Woo ôn nhu nhìn ta, trong mắt tựa hồ có chút ý cười, một chút không đem chuyện

quần áo vấy bẩn để ở trong lòng.

Ta hơi hơi giãy dụa, tay hắn vẫn như cũ không có buông ra, ta nhíu mi nghi hoặc nhìn Kang Shin Woo, hắn nhìn ta, vẻ mặt vô tội, ngoéo khóe

miệng một cái, rốt cục cánh tay cũng buông ta ra, hắn nhận lấy cái chén

trong tay ta, xoay người nói:“Tôi sẽ giúp em thêm chút nước.”

Nhìn Kang Shin Woo sau lưng, cảm giác được trên lưng lưu lại nhiệt độ cơ thể, ta cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Anh, không tức giận ?”

“Cầm!” Kang Shin Woo lại thay bằng mỉm cười chuyên nghiệp, đem cá