
không để ý đến cảm giác của anh
trả thù bà, thế nhưng tôi sẽ không lại để cho bà lại một lần lại một lần thương tổn anh! Sẽ không!’ Ta nắm quyền, âm thầm thề.
Mi Nam đi theo anh đi từ đầu đến cuối, si ngốc đau lòng nhìn, vô lực
dựa vào tường, một mình khóc thương cho anh. Ta đi theo phía sau bọn họ, nhìn một màn trước mắt khiến lòng ta đau đớn khôn cùng, lệ sớm tràn đầy hai gò má.
‘Không, ta không cần làm một cái người ngoài cuộc, mắt lạnh nhìn hết
thảy mọi chuyện phát sinh!’ Ta đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống.
Anh im lặng khóc ở trong bóng đêm, nhìn thấy ta, nước mắt càng chảy ra, ta ôm lấy anh, ý đồ muốn cho hắn ấm áp cùng an ủi.
“Jin Hee!” Hồi lâu, cảm xúc của anh ổn định xuống, ôm ta nói:“Chỉ có em, chỉ có em……”
Ta ở trên lưng anh nhẹ nhàng vỗ, đẩy anh ra, kêu một tiếng:“Anh!”
“Jin Hee! Em! Em!” Anh nghe thấy ta nói chuyện, kinh ngạc trừng mắt, gắt gao ôm chặt ta.
“Em tốt lắm, em hoàn toàn tốt lắm, anh!” Ta ôm ca ca cổ,“Anh vĩnh viễn là người quan trọng nhất của em!”
Ta ở trên gương mặt của anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, nắm lấy bàn tay anh, nói:“Sinh nhật vui vẻ!”
“Jin Hee! Thật tốt, ha ha ha!” Anh nhìn ta, rơi lệ cười.
“Hiện tại, có thể đi ăn cơm đi!” Ta cười nói.
Dùng qua cơm chiều, ta cùng anh chia tay ở khách sạn.
“Anh không quay về sao?” Ta tò mò hỏi.
“Không, anh muốn quay về công ty!” Anh thản nhiên cười nói.
“Tốt lắm, anh sớm đi nghỉ ngơi nga! Ngày mai phải chụp sau đó quay MV, anh phải cố lên nga!” Ta cổ vũ nói.
Nhìn bóng dáng anh đi xa, ta nhắn tin cho Mi Nam, còn lại liền giao cho Mi Nam đi!
Nhẹ nhàng vuốt ve di động, nhìn đến hình quảng cáo của Uhey ven đường, ta nhíu nhíu mày, gọi điện thoại.
“Giám đốc Ann sao? Tôi là Hwang Jin Hee……”
Buổi sáng, ta đúng hẹn đi vào công ty A.N.Jell gặp Giám đốc Ann.
“A! Hwang Jin Hee tiểu thư, thực vinh hạnh khi nhìn thấy cô!” Giám đốc An đứng lên, mặt tràn đầy tươi cười nói.
“Xin chào, giám đốc Ann, nghe thấy đại danh đã lâu !” Ta vươn tay cùng Giám đốc Ann bắt tay.
Ngồi ở trên sô pha, giám đốc Ann cười dài nói:“Chúc mừng, có thể bình phục thật sự là một chuyện rất là may mắn!”
“Cám ơn, tôi tới đây là vì anh tôi — chuyện của Hwang Tae Kyung mà đến .” Ta cười giải thích nói.
“Hwang Tae Kyung!” Giám đốc Ann kinh ngạc đứng lên,“Cô nói Tae Kyung là anh trai cô!”
“Là, ngài thấy kỳ hạ khi Hwang Tae Kyung, là anh trai của tôi!” Ta lại nói.
“Hắn, hắn không phải cô nhi sao?” Giám đốc Ann xã có chút hỗn loạn
nói:“Cái thân thế kia, không phải là do quản lý Mã soạn thảo để gây sức
hấp dẫn đó chứ?”
“Hwang Tae Kyung, là con ruột của cha tôi Hwang Yu [thế /" Tiếu: chỉ biết hai từ kia thế sang tiếng Hàn chuyển sao?'>, cũng là của anh trai của tôi, điểm này, ngài không cần nghi ngờ.” Ta
cười vuốt cằm,“Còn có, hy vọng ngài vì chúng tôi giữ bí mật cho! Tôi
không muốn để cho bất luận kẻ nào khác biết tin tức gì liên quan tới tôi với anh trai.”
“Nga! Hảo, đúng rồi, Tae Kyung gần đây cùng Uhey kết giao, cô hẳn là biết chứ!” Giám đốc Ann bát quái nói.
“Chính là kết giao, tôi không có quyền hỏi đến!” Ta đáp lời.
Tiếng đập cửa vang lên, giám đốc Ann áy náy nhìn ta liếc mắt một cái.
“Giám đốc Ann, không có việc gì !” Ta cười đáp, nếu không đoán sai, bà ta tới !
Quả nhiên, giám đốc Ann mở cửa cho Hoa Mộ Lan tiến vào, đang muốn
giới thiệu, Hoa Mộ Lan cao ngạo nói:“Giám đốc Ann có khách a! Xem ra là
tôi quấy rầy rồi!” Bộ dáng không có chút nào là không phải đi.
“Giám đốc, vị phu nhân này là?” Ta làm bộ như không biết hỏi giám đốc Ann.
“Nga! A!” Giám đốc Ann có chút xấu hổ nhìn Hoa Mộ Lan cười nói:“Người trẻ tuổi lại là thế hệ sau, chưa thấy qua tiền bối nổi danh, không có
gì đáng trách a!” Giám đốc Ann ngượng ngùng cười, nhìn ta giới thiệu
nói:“Vị này là Hoa Mộ Lan tiền bối!”
“Hoa Mộ Lan?” Ta hơi nhếch mi, cười nói:“Nghe tên đã lâu a, rất hanh hạnh được gặp!”
“Nga, ngài hôm nay đến có chuyện gì sao?” Giám đốc Ann mời Hoa Mộ Lan ngồi đối diện ta, cười hỏi.
“Nga, tôi là muốn mời ngài đem đồ này đưa qua cho Tae Kyung!” Hoa Mộ Lan đem lẵng hoa đặt lên bàn, vẻ mặt tươi cười nói.
“Cho Tae Kyung sao? Là vì chuyện nhờ hắn chế tác sao?” Giám đốc Ann hỏi.
Hoa Mộ Lan xấu hổ một chút, điều chỉnh tốt khuôn mặt tươi cười:“Bởi
vì tôi không có tiện giáp mặt với hắn, giúp tôi chuyển lời với hắn, bên
trong bao hàm rất nhiều tâm ý.”
“Vậy phải làm sao bây giờ cho tốt đâu? Tôi cũng không thể giao cho
hắn đâu!” Bộ dáng giám đốc Ann có chút khó xử, nhìn về phía Hoa Mộ Lan
nghi hoặc, giải thích nói:“À, Tae Kyung, tên kia, có chứng mẫn cảm với
phấn hoa!”
Hoa Mộ Lan xấu hổ há miệng thở dốc, cười nói:“Phải không?”
“Hoa Mộ Lan phu nhân đã có tâm, vì sao không ìm hiểu một chút đâu?
Lúc trước không có hảo hảo làm công tác chuẩn bị đi!” Ta lạnh lùng cười
nói:“Hwang Tae Kyung cũng không chỉ có mỗi chứng mẫn cảm phấn hoa, còn
có chứng mẫn cảm nghiêm trọng với hải sản, thậm chí còn đối với mẫn cảm
có bóng ma!” Ta mắt lạnh nhìn Hoa Mộ Lan.
“Người trẻ tuổi, xem ra cô nhưng là làm đủ bước chuẩn bị đi! Không
biết tìm mất bao nhiêu công phu đâu!” Hoa Mộ La