pacman, rainbows, and roller s
Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Đứa Ngốc, Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321780

Bình chọn: 9.5.00/10/178 lượt.

Kiếp sống cô tịch lại “rèn giũa” rất lâu rốt cục cũng đã xong, ta bị

liệt vào trong danh sách những người được đề cử, cùng mọi người đi tới

“đường chuyển thế ”, chúng ta xếp thành hàng, yêu lặng nhận mệnh của

“Bạch”.

“Bạch” mở lòng bàn tay ra, trong bàn tay, rõ ràng xuất hiện một viên

đá phát sáng.“Hắn gọi nó là ‘đá Vận’,”“Bạch” giải thích,“Người được hắn

lựa chọn, có thể sống lại, bằng không thì sang ‘Cửa chuyển thế’ chuyển

sang kiếp khác.”

Khi “Bạch” đi đến trước mặt của ta, ta giống như mọi người nhẹ nhàng

chạm nhẹ vào khối ‘đá Vận’, đột nhiên một vầng sáng rực chợt hiện đem ta vây xung quanh, ngay tại khi vầng sáng bạc ấy xuất hiện, ta rốt cuộc

mất đi ý thức.

Xộc vào mũi là mùi của thuốc khử trùng nồng nặc, ta khó chịu mở to

hai mắt, ánh vào tầm mắt là một mảnh tuyết trắng, tường trắng, đệm

giường trắng như tuyết.

‘Ta là ở bệnh viện?’ Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta nhíu nhíu mày.

“Bác sĩ, bác sĩ Park! Em gái của tôi tỉnh lại a!” Giọng nói như âm

thanh của nước trong khe núi róc rách thật tự nhiên truyền vào trong tai của ta.

Ta cố sức ngẩng đầu, mắt thấy một thân ảnh đi tới gần ta, nắm chặt

lấy bàn tay của ta, kích động vui sướng nói:“Cám ơn trời đất! Jin Hee,

em cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Ta lúc này mới nhìn rõ, người trước mắt là đứa con trai nhỏ, lớn lên

giống như thiên sứ thật tinh khiết. Bộ dáng hắn ước chừng khoảng mười

bốn mười lăm tuổi, trên đầu quấn băng vải còn chảy ra một tia đỏ sẫm.

‘Ngươi là ai?’ Ta mở miệng hỏi, nhưng không có phát ra âm thanh. Ta thử đến vài lần, đều là như thế.

Ta khiếp sợ nhìn về phía nam hài, đã thấy hắn vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, nửa ngày cũng không nói gì.

Bác sĩ đi đến, nam hài tựa như là nhìn thấy cứu tinh chạy nhanh qua,

cầm lấy cánh tay của vị bác sĩ ấy, kích động hỏi:“Bác sĩ Park, anh mau

nhìn xem, sao lại thế này? Rốt cuộc làm sao vậy? Jin Hee em tôi nói

không ra lời!”

Cánh tay bác sĩ Park bị nam hài gắt gao tóm lấy, hắn ăn đau nhíu nhíu mày, vỗ vỗ bả vai nam hài nói:“Hwang tiên sinh! Cậu đừng vội, mời cậu

trước hết buông tay, để cho tôi có thể giúp Hwang tiểu thư kiểm tra một

chút!”

Bác sĩ Park đi tới, từ trong túi lấy ra đèn pin nhỏ cùng ống nghe

bệnh, còn thật sự đối với ta kiểm tra lần lượt một phen, tay hắn nắm

lấy tai nghe, đối với nam hài bộ dạng thật có lỗi nói:“Thân thể Hwang

tiểu thư đã khôi phục, nhưng đến tột cùng là cái nguyên nhân gì làm cho

cô ấy không thể nói, chúng ta còn phải tiến hành thêm một bước kiểm

tra!”

Ta nhìn hai người liếc mắt một cái, lấy tay ra dấu, y tá tiểu thư dễ

dàng am hiểu ý người mang tới giấy bút, ta nhìn cô nở nụ cười cảm tạ.

Cúi đầu, đang muốn hạ bút, đột nhiên dừng lại:‘Tiếng Hàn! Bọn họ vừa rồi là nói tiếng Hàn!’

Ta ngẩng đầu, đối với nam hài nở nụ cười một chút, viết:‘Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’

Nam hài đi tới, nhìn thấy câu chữ ta viết, cúi thân mình xuống an

ủi:“Jin Hee, không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ chữa khỏi cho em,

nhất định có thể !”

Nghe được nam hài ẩn ẩn nghẹn ngào, ta giơ tay lên, mỉm cười ở trên mặt hắn lau nhẹ.

Lại nằm ở trong bệnh viện ngây người vài ngày, làm rất nhiều lần kiểm tra, thế nhưng kết quả vẫn như cũ không có tiến triển gì hơn, ta thở

dài, ‘Bác sĩ cũng không rõ mình hơn chính minh’, ta nhìn qua báo cáo mấy đợt kiểm tra, tuy rằng đã biết nguyên nhân mất giọng, ta thế nhưng cũng không có cách nào phẫu thuật cho chính mình a!

Ta hiện tại kêu Hwang Jin Hee, ta từ trên bản báo cáo nhìn thấy, năm

nay gần 11 tuổi. Mà cái nam hài kia kêu Hwang Tae Kyung, ngày đó bác sĩ

Park viết lịch kiểm tra thì biết được. Nghe nói là anh trai của ta,

chúng ta là bởi vì tai nạn xe cộ mới vào bệnh viện .

Hwang Tae Kyung? Cái tên này nghe thật quen.

Cửa mở, Hwang Tae Kyung giống như thường lệ mỉm cười đi vào, đem đồ

ăn đặt ở trên bàn, nói với ta:“Jin Hee, vừa rồi khi đi ra, anh nghe quản gia nói cha phải sắp về nước. Jin Hee nhìn thấy cha nhất định thật cao

hứng đi!” Hắn nói xong, trong mắt ẩn giấu sự thản nhiên cô đơn cùng ưu

thương.

‘Anh chúng ta về nhà đi’ Ta lấy ra giấy bút mang theo bên người, viết.

“Về nhà? Nhưng là em còn chưa có tốt a?” Hwang Tae Kyung khó hiểu hỏi.

‘Em thân thể tốt lắm, nằm trong bệnh viện thực buồn em muốn về nhà’ Ta quyệt miệng viết.

“Được rồi! Anh đi làm thủ tục xuất viện cho em!” Hwang Tae Kyung dỗ dành ta nói.

……

Về tới nhà ‘Xa lạ’, quản gia cùng người hầu cung kính đứng ở cửa chờ chúng ta.

Ta lôi kéo bàn tay Hwang Tae Kyung, hết nhìn đông tới nhìn tây tiêu sái đi vào.

Chúng ta đang muốn đi lên lầu, quản gia đi đến bên người, khom người

nói:“Thiếu gia, lão gia đã về, giờ đang ở thư phòng, mời thiếu gia đi

qua một chuyến.”

“Ân, tôi đã biết!” Hwang Tae Kyung thân thủ sờ sờ đầu của ta, cười

nói:“Jin Hee về phòng nghỉ ngơi trước đi! Anh lát nữa đi qua thăm em.”

Ta bất mãn nhéo tay hắn, đối với hắn gật gật đầu.

Hwang Tae Kyung cười vuốt cằm, xoay người đi tới thư phòng.

“Tiểu thư, mời đi theo tôi.” Quản gia cung kính nói.

Ta cười đối với hắn gật đầu, đi theo hắn vào phòng.

Cửa vừa mở ra, đối diện là một phòng ngủ