Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324480

Bình chọn: 7.5.00/10/448 lượt.

iều đọc lại một lần nữa lại có thể cảm nhận được ác ý trần trụi.

Tôi không nhìn thấy hết cả khuôn mặt?

Không nhìn thấy hết cả khuôn mặt?

Không nhìn thấy hết?

...

Ý là kích thước khuôn mặt cô?

Thật là ác độc... Bối Nhĩ Đóa cất điện thoại, hỏi thẳng Diệp Trữ Vi: "Anh không ngại à? Chuyện của chúng ta bây giờ hơi lớn rồi, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh".

"Tôi nghĩ không ai có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi". Diệp Trữ Vi nói.

"Thế anh cũng không ngại càng ngày càng nhiều người sẽ tưởng tôi là bạn gái của anh à? Giống như vừa rồi tự nhiên có người qua đường chạy tới hỏi chúng ta, anh không cảm thấy rất phiền phức sao?" Bối Nhĩ Đóa rất nghi hoặc. Phản ứng của Diệp Trữ Vi khi biết chuyện này bình thản hơn những gì cô đoán quá nhiều.

"Vừa rồi rất phiền phức sao?" Diệp Trữ Vi trả lời: "Chỉ là kí tên và nói mấy câu thôi mà".

Bối Nhĩ Đóa vẫn nghi hoặc hỏi lại: "Anh thật sự không ngại?"

"Chuyện đã rồi, tôi có ngại cũng vô dụng". Diệp Trữ Vi có vẻ như thích ứng rất tốt với hiện trạng.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bối Nhĩ Đóa. Cô nhìn Diệp Trữ Vi rất lâu, trong lòng nghĩ không biết hôm nay anh ta làm sao?

"Thế cô rất khó chịu với tình hình bây giờ à?" Diệp Trữ Vi chuyển giọng hỏi ngược lại Bối Nhĩ Đóa.

"Tôi ấy à?" Bối Nhĩ Đóa sờ sờ mũi: "Với tính cách của tôi thì việc này mặc dù hơi phiền phức nhưng tôi sẽ không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là công việc, sếp Úc cứ thanh toán cho tôi không thiếu một xu là được".

"Không để trong lòng thật à?" Trong mắt Diệp Trữ Vi bắt đầu có sóng gió, thấp giọng hỏi: "Cô hoàn toàn chỉ coi đây là công việc, chỉ vì kiếm tiền?"

"Còn vì Đường Lật nữa. Ai bảo cô ấy là bạn thân nhất của tôi chứ? Khi cô ấy nhờ tôi việc gì, tôi không thể nào từ chối được". Bối Nhĩ Đóa ngồi dịch về phía

lưng ghế, lựa chọn một tư thế ngồi thoải mái hơn rồi quay sang nhìn anh ta: "Còn anh? Rốt cuộc thì nguyên nhân anh không từ chối sếp Úc là gì?"

Anh ta rõ ràng không phải người dễ xiêu lòng nghe theo sự thao túng của người ta.

"À, hôm đó Úc Thăng đến đánh cờ với tôi, thừa dịp tôi đứng dậy lấy trộm mất hai quân cờ. Cuối cùng tôi thua, chỉ có thể đáp ứng một yêu cầu của anh ta".

"Có thế thôi à?" Bối Nhĩ Đóa sửng sốt.

"Mỗi lần chúng tôi đánh cờ, người thua đều phải đáp ứng một yêu cầu, bất kể là yêu cầu gì cũng không thể từ chối".

"Ngoài lần đó thì anh còn đáp ứng yêu cầu không hợp lí nào của sếp Úc nữa?"

"Không có". Diệp Trữ Vi nhớ lại: "Đó là lần đầu tiên tôi thua Úc Thăng".

Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát rồi nhoẻn miệng cười trêu đùa: "Thế thì anh đúng là xui xẻo".

Diệp Trữ Vi yên lặng, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vô lăng. Anh ta đã che giấu ban đầu anh ta không hề đáp ứng Úc Thăng sẽ làm bất cứ việc gì. Vốn anh ta định đến hiện trường ghi hình rồi sẽ lấy cớ chuồn về, đào hố cho Úc Thăng nhảy xuống để lại quả việc Úc Thăng lấy trộm quân cờ. Chỉ có điều sau khi nhìn thấy Bối Nhĩ Đóa, anh ta lại đột nhiên thay đổi ý định, cùng cô diễn một màn kịch.

Khi đó anh ta lấy lí do cho chính mình là: Dù Úc Thăng không làm quân tử, anh ta cũng không muốn vì thế mà làm tiểu nhân một lần.

Bây giờ nghĩ lại, lí do đó có vẻ hơi gượng ép.

Xe dừng lại dưới nhà Bối Nhĩ Đóa, Bối Nhĩ Đóa xuống xe tạm biệt anh ta rồi đưa mắt nhìn xe anh ta đi xa.

Cô quay lại và giật bắn mính. Từ Trinh Phân ăn mặc tao nhã lại ung dung đứng dựa vào một thân cây, vẻ mặt khó lường nhìn con gái mình chằm chằm.

Bối Nhĩ Đóa đánh liều đi tới trước mặt Từ Trinh Phân: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

"Đến nói chuyện với con". Giọng Từ Trinh Phân như nước lã: "Lên nhà thôi".

Hai mẹ con một trước một sau lên lầu, mở cửa vào nhà. Từ Trinh Phân ngồi xuống sofa, bình tĩnh hỏi Bối Nhĩ Đóa dạo này thế nào.

"Rất tốt ạ. Ăn tốt uống tốt, cũng nhận mấy công việc".

"Thật sự không muốn đến làm ở công ty của Vương Hách Xuyên à?"

"Con không hợp với công ty đó".

"Thế con định tự mình tìm việc à?" Từ Trinh Phân cầm ấm nước trên bàn lên lắc lắc và phát hiện ấm nước trống không.

Bối Nhĩ Đóa lấy nước ngọt trong tủ lạnh ra: "Mẹ uống không?"

"Mẹ không uống đồ có ga".

"Sữa chua thì sao ạ?"

"Thôi cũng tạm".

Bối Nhĩ Đóa đưa sữa chua cho Từ Trinh Phân và trả lời câu hỏi của bà: "Vâng, con sẽ tự mình tìm việc".

"Làm gì?" Từ Trinh Phân vừa mở nắp hộp sữa chua vừa hỏi.

"Con vẫn thích chụp ảnh, muốn làm việc có liên quan đến việc này. Nếu con không tự làm được thì sẽ đi làm cho người ta".

"Con cho rằng làm nghề này có tiền đồ sao?"

"Nếu muốn phát triển lâu dài thì cơ bản nhất là mình phải thích công việc đó". Bối Nhĩ Đóa nói: "Thích một công việc mới có thể nhiệt tình và chuyên tâm,

có những điều này mới có thể nói đến tiền đồ".

Từ Trinh Phân khẽ cười, không tiếp tục chủ đề này mà chuyển sang chuyện khác: "Con có bạn trai rồi à?"

Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ quả nhiên mẹ đã nhìn thấy rồi, do dự không biết nên nói như thế nào.

"Không phải từ chối, Vương Hách Xuyên đã nói với mẹ rồi".

"Vương Hách Xuyên? Tại sao anh ta lại lắm miệng như vậy?" Rõ ràng Bối Nhĩ Đóa đã nói với anh ta đừng kể với Từ Trinh Phân.