XtGem Forum catalog
Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324185

Bình chọn: 7.00/10/418 lượt.

vậy ba mươi năm rồi mới lấy vợ, chính là mẹ của Diệp Trữ Vi. Mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch rất nhiều nhưng tính cách hợp nhau, sau khi kết hôn số lần cãi nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất là hòa thuận".

Lúc này ngay cả Đường Lật cũng tò mò: "Vậy lúc riêng tư anh gọi Diệp Trữ Vi là cậu à?"

"Không, bọn anh gọi thẳng tên, quan hệ gần giống như anh em".

Bối Nhĩ Đóa dường như suy nghĩ gì đó.

Úc Thăng tiếp tục nói lấp lửng: "Thực ra ông cậu nhỏ này của anh rất thú vị".

Quả nhiên Bối Nhĩ Đóa ngay lập tức hỏi tiếp: "Thật à?"

"Ừ. Anh ấy hai tuổi mới biết nói, câu đầu tiên không phải bố, cũng không phải mẹ mà là về một cái đồng hồ treo tường trong nhà. Anh ấy chỉ nói nó không chạy nữa". Úc Thăng nói: "Nếu anh ấy không nhắc nhở, sẽ không có ai chú ý là cái đồng hồ đó đã chết rồi".

"Anh ấy rất thông minh". Bối Nhĩ Đóa nghĩ đến chuyện Einstein ba tuổi mới biết nói.

"Đúng vậy. Từ nhỏ anh ấy đã học cái gì cũng nhanh hơn người khác, sức chú ý cũng rất tốt".

"Thế tính tình anh ấy từ nhỏ đến giờ vẫn vậy à?" Bối Nhĩ Đóa hỏi.

"À, anh ấy là người không dễ dàng thổ lộ tâm tình với người khác, bạn thân không vượt quá ba người". Úc Thăng giải thích: "Có điều sau một thời gian tiếp xúc sẽ biết thực ra anh ấy rất dễ tính. Anh ấy chưa bao giờ là một người tính toán so đo, rất nhiều lúc còn là người bao dung, quan tâm chăm sóc người khác".

"Thật sao?" Đường Lật lộ vẻ khó tin, nhưng lúc ánh mắt Úc Thăng nhìn tới thì giọng cô lập tức yếu hơn nhiều: "Ý em là... đánh giá một người không thể chỉ nhìn bề ngoài".

"Anh hiểu ý em. Đại đa số mọi người lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đều cảm thấy không dễ tiếp xúc".

Bối Nhĩ Đóa lại hỏi: "Anh ấy chưa bao giờ có bạn gái à?"

Úc Thăng trả lời: "Nói đúng ra thì anh ấy chưa từng thích cô gái nào".

"Không biết anh ấy thích người thế nào". Bối Nhĩ Đóa lẩm bẩm.

"Điều này thì anh không trả lời em được, em phải tự đi hỏi anh ấy". Úc Thăng mỉm cười nhìn cô.

Lúc này Đường Lật cũng đã uống nước xong, Úc Thăng đỡ chiếc cốc đặt lên bàn. Lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, ngón trỏ của Đường Lật co lại một chút vì căng thẳng.

Chi tiết này lọt vào mắt Bối Nhĩ Đóa, cô thầm cười nhạo Đường Lật trong lòng rồi nhìn Úc Thăng rất tự nhiên thoải mái: "Sếp Úc, anh chắc chắn đã từng có bạn gái đúng không?"

Úc Thăng nghe vậy trả lời: "Anh đã yêu một lần, một cô bạn học cùng đại học. Sau khi tốt nghiệp cô ấy ra nước ngoài nên bọn anh chia tay".

"Em nghĩ vậy cũng đúng. Anh có điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích".

Dường như không ngờ Bối Nhĩ Đóa lại chuyển đề tài sang người mình, Úc Thăng hơi mở to mắt, chỉ cười không nói.

"Có thể hỏi anh một câu nữa không? Anh thích kiểu phụ nữ thế nào?" Bối Nhĩ Đóa thuần túy là hỏi giúp Đường Lật.

Nụ cười của Úc Thăng chưa tắt, phong độ vẫn rất tốt nhưng hứng thú nói chuyện rõ ràng đã giảm hơn nửa, khách sáo trả lời có lệ: "Không thể nói được là loại hình cụ thể thế nào, chủ yếu là phải xem người ta".

"Xem người ta? Thế còn cao thấp béo gầy, tính tình sôi nổi hay trầm lặng?"

"Cái này không có yêu cầu đặc biệt".

Đường Lật thấy thế hắng giọng một tiếng nhắc nhở bạn thân: "Nhĩ Đóa, vừa nãy bạn nói còn có việc không ở lâu được mà? Tớ thấy cũng không còn sớm nữa, bạn mau về đi".

Úc Thăng đứng dậy: "Lát nữa Đường Lật còn phải truyền nước, có anh ở đây trông cô ấy, em không cần lo lắng".

Bối Nhĩ Đóa từ nhiên bị hạ lệnh trục khách vô cớ, trước khi đi còn dặn dò Đường Lật phải nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi Bối Nhĩ Đóa rời khỏi phòng bệnh, Úc Thăng suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói với Đường Lật: "Chẳng lẽ là ảo giác? Dường như bạn em rất hứng thú

với cuộc sống tình cảm của anh?"

Đường Lật chột dạ hỏi ngược lại: "Thật... thật sao?"

"Làm phiền em lúc nào có thời gian giải thích với cô ấy một chút".

"Giải... giải thích cái gì?"

"Anh không có bất cứ cảm giác nào với cô ấy". Úc Thăng dựa lưng vào sofa, bổ sung thêm: "Có điều cố gắng nói khéo một chút".

"Vì sao?" Tim Đường Lật đập thình thịch, anh ấy bày tỏ lập trường kiên định như thế chẳng lẽ là sợ mình hiểu lầm về chuyện này? Lẽ nào anh ấy cũng có ý

gì với mình...

"Bởi vì..." Úc Thăng chậm rãi lắc đầu: "Quan điểm thẩm mỹ của anh từ nhỏ đã hoàn toàn không giống Diệp Trữ Vi".

"..."

Không ngờ lại là lí do này. Đám bong bóng màu hồng xung quanh Đường Lật lập tức đồng loạt tan biến.

Suýt nữa thì quên, chủ tịch đại nhân có lúc nói chuyện rất cay nghiệt.

Không biết mình vừa bị người ta ruồng bỏ, Bối Nhĩ Đóa còn tưởng đã tạo dựng được bầu không khí cực tốt giúp Đường Lật, sau khi cô về nhất định hai người đó còn có những chuyện hay ho trong phòng bệnh đơn, thế là trước khi ngủ gửi tin nhắn hỏi dò và nhận được câu trả lời của Đường Lật: "Tiếp theo là anh ta nhìn tớ ăn hết một quả táo và một quả cam rồi đi về".

Đáp án này mặc dù ngoài dự liệu nhưng cũng không coi như quá bất ngờ dù sao thì Đường Lật cũng chưa bao giờ có chiến lược về tình cảm, không biết nắm bắt thời cơ cũng là bình thường. Phải biết từ thời cấp ba đến hết đại học Đường Lật tổng cộng đã thầm mến ba lần, điề