80s toys - Atari. I still have
Đũa Lệch Dễ Thương

Đũa Lệch Dễ Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325112

Bình chọn: 7.00/10/511 lượt.

qua lật lại nhưng dường như mỗi một giây một phút anh ta đều nhìn vào cô.

Ánh mắt kia quen thuộc quá, mỗi khi anh ta muốn làm cái gì đó anh ta đều sẽ chăm chú nhìn cô như vậy, quả nhiên sau đó hành động. . . . . .

Nếu phim trường khi đó không có người đứng xem, nếu lúc đó không phải là đang chụp ảnh, Diệp Trữ Vi kế tiếp sẽ làm gì, cô hoàn toàn có thể đoán được.

Đột nhiên cô nhớ tới câu nói của Từ Trinh Phân: “Một cô gái tốt không bao giờ ngồi trên đùi của đàn ông, như vậy không an phận, lại lỗ mãng, xứng đáng bị lợi dụng.”

Bối Nhĩ Đóa nhún vai, không quan trọng, dù sao cô đã bị anh ta lợi dụng vô số lần.

Cô ấn đoạn trailer xem lại lần nữa, lần này vô cùng chăm chú, ngoại trừ rung động còn có một loại cảm giác yên tâm.

Cảnh này là cảnh diễn lại nhiều nhất, có nhiều chi tiết chân thật, chân thật nhất là Diệp Trữ Vi đã thành bạn trai của cô.

Cô lướt qua mục bình luận thấy có người đang hỏi: “Bối Nhĩ Đóa, Diệp Trữ Vi đáng yêu nhất là điểm gì?”

Cô long trọng trả lời: “Ở trong mắt tôi, điểm nào của anh ấy cũng rất đáng yêu.”

. . . . . .

Cuối tháng, Sân khấu Tinh Hách, Bùi Thụ Dã biểu diễn ca hát.

Bùi Thụ Dã không phải là ca sĩ thương mại, cô đánh ballad, mặc dù không phải ca sĩ nổi tiếng, nhưng ba năm ca hát đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.

Buổi biểu diễn của cô là buổi hòa nhạc không có nhiều hơn một nghìn người, một vé thường chỉ bán tám mươi đến hai trăm tám mươi nhân dân tệ, chủ yếu để phục vụ những người thích nhạc đồng quê.

Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi được Bùi Thụ Dã an bày ở góc khuất nhất, tiện bề cho bọn họ thư giãn.

Diệp Trữ Vi mua cho Bối Nhĩ Đóa đồ ăn vặt cùng với đồ uống ở trước cửa, còn anh ta chỉ cầm trên tay một lọ nước khoáng.

Trên đài chính thức biểu diễn, Bối Nhĩ Đóa vừa ăn chocolate đậu phộng vừa lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện xung quanh đều là fan nữ, mỗi một người đều trang điểm như nghệ sĩ trẻ, trang sức nền nhã, sắc mặt điềm đạm, tùy ý cầm một ly cà phê, hoàn toàn không phải dạng fan cuồng, điệu bộ tao nhã phảng phất như đang đọc một quyển sách.

Bối Nhĩ Đóa chọt chọt cánh tay Diệp Trữ Vi, nhìn anh ta nói: “Em quan sát một vòng, những người thích xem em họ của anh biểu diễn đều là phụ nữ.”

“Bởi vì cô ấy đã kết hôn, đàn ông bình thường không hứng thú theo đuổi một nữ ca sĩ đã kết hôn.”

“A, cửa bên kia vừa tiến vào hai người. . . . . . Cuối cùng cũng có hai người người đàn ông.”

“Bọn họ tay trong tay đi vào, trong đó một người cằm tựa trên bờ vai người kia, rõ ràng là một đôi.”

Bối Nhĩ Đóa ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Trữ Vi: “Không nghĩ tới anh quan sát giỏi vậy, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết được ngay.”

“Gặp qua đã biết.” Giọng nói của anh ta lãnh đạm, thái độ dửng dưng.

“Ý anh là gì? Có phải anh quen với người đàn ông đó?”

“Làm việc nửa năm gặp nhau hai lần.” Anh ta nói một cách thẳng thừng.

“Vậy so với bọn họ, làm sao để anh chứng minh bản thân mình không phải dạng đó?”

“Không cần thiết chứng minh.”

“. . . . . .”

“Bây giờ nếu em muốn chứng minh lại càng thuận tiện.” Anh ta cúi đầu, tay anh ta nắm lấy bàn tay trống rỗng của cô, ngón tay đan xen siết chặt vào nhau.

Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, Bùi Thụ Dã mặc bộ váy dài màu đen, cô ấy ngồi trên ghế đánh đàn ghi-ta vừa hướng micro hát.

Bài hát thứ nhất là bài ‘Tiểu Hồ Ly’, cũng là bài đầu tiên Bối Nhĩ Đóa từng nghe.

Âm thanh trong trẻo hòa nhịp như đang kể một câu chuyện cổ tích nhẹ nhàng, phần điệp khúc mềm mại và màn độc tấu guitar sáng rực khiến cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ trong khu rừng.

Bối Nhĩ Đóa chăm chú lắng nghe, hoàn toàn bỏ quên ánh mắt thâm ý của người bên kia.

Bùi Thụ Dã tiếp tục ca khúc kinh điển ‘Mối tình đầu của em’, Bối Nhĩ Đóa càng nghe càng nhập tâm.

Bài hát đó là do chính tay Bùi Thụ Dã tự tay sáng tác, viết về câu chuyện của bản thân, bọn họ quen biết yêu mến lẫn nhau, vừa vặn là mối tình đầu, khi ca đến đoạn cao trào, giọng hát của cô ấy ngọt ngào như kẹo, tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Loại tình yêu và đam mê này dễ dàng cuốn hút Bối Nhĩ Đóa, cô chợt nhớ đến người bên cạnh, quay đầu mới phát hiện anh ta đã kề sát mình.

Cô khó tránh khỏi xấu hổ, tim cô đập nhanh, giả vờ không có chuyện gì: “Em họ của anh hát rất hay.”

“Thật sao?” Ánh mắt anh ta nóng bỏng, ánh mắt không hề quan tâm đến ai, chỉ nhìn thấy mỗi cô, “Nhưng anh lại cảm thấy không bằng giọng em.”

Như có dòng điện chạy qua thân thể cô. . . . . .

“Bối Nhĩ Đóa.” Anh ta tiếp cận, kề sát tai cô, “Từ lúc bắt đầu biểu diễn đến bây giờ, em cũng chưa từng nhìn qua anh.”

“Vậy à?” Không phải ý định của bọn họ ban đầu là đến đây để nghe nhạc ư.

“Dù sao cũng còn nhiều thời gian, em cứ xem tiếp đi.” Anh ta tạm thời buông tha.

Nói là nói như thế, Bối Nhĩ Đo