
trên mặt cũng có vết sẹo cực kỳ giống chị, có điều là sâu hơn chị nhiều. Thế là, tôi bỗng có một liên tưởng kỳ diệu.”Chung Vô Nhan như đang lắng nghe.Tiểu Tuyền lắc đầu: “Nghe nói, anh ta là người lăn lộn giang hồ, chị lại kinh doanh chính đáng, không thể có liên hệ với nhau được… Nhưng, tôi rất tò mò, nên đã đi tìm tòi khắp nơi… Nào ngờ… Tôi lại…”.Thân người Chung Vô Nhan cứng lại, ánh mắt như dao nhìn cô chằm chằm!Tiểu Tuyền cười hì hì:“Tôi lại phát hiện ra, Quỷ Đường của Liệt Viêm Đường và bà chủ Chung của Tập đoàn Quất Tử có mối quan hệ khá là lằng nhằng…”Chung Vô Nhan lạnh lùng:“Chỉ dựa vào mấy câu này mà cô muốn dọa dẫm tôi à?”Tiểu Tuyền mỉm cười:“Muốn đăng tin “hot” thì chỉ dựa vào suy đoán là không thể. Có điều, hi hi…”Cô móc từ trong túi ra mấy tờ giấy in, đặt trước mặt Chung Vô Nhan, cười rất kỳ dị: “Chị xem thử những thứ này đã đủ chưa? Hì hì, chị chắc chắn không nghĩ tôi chỉ có một bản thôi chứ?”.Chung Vô Nhan tiện tay lật thử, lập tức sắc mặt thay đổi:“Sao cô…”Tiểu Tuyền cười với vẻ ăn năn:“Hì hì, tôi là phóng viên thiên tài một tay chị đào tạo ra cơ mà, lên trời xuống đất có gì mà tôi tìm không ra đâu! Ha, ai mà ngờ bà chủ Chung lạnh lùng mạnh mẽ giỏi giang đã… lại còn đã…” Cô lại đưa cho Chung Vô Nhan một tấm hình đã hơi ố vàng. “Một cậu bé đáng yêu biết bao, không biết cha mẹ nó tại sao…”Một cậu bé trên tấm hình.Mái tóc đen dựng đứng, khóe môi mím rất chặt.Chung Vô Nhan thất thanh hỏi:“Nó đang ở đâu?”Tiểu Tuyền sững sờ:“Bà chủ Chung vô tình vô nghĩa cũng biết quan tâm đến một đứa trẻ ư?”“Tiểu Tuyền!”Giọng nói Chung Vô Nhan nguy hiểm và nặng nề.Tiểu Tuyên cười nhẹ nhõm:“Không biết nếu dùng nó để giật tin “hot” thì, danh tiếng của tôi sẽ càng lẫy lừng hơn nhỉ? Cho dù Tập đoàn Quất Tử không cần tin này, thì những báo đài khác cũng sẽ giành nhau đăng tải thôi.”“Cô muốn thế nào?”“Làm phóng viên thì cần vô tình vô nghĩa mà, đó chẳng phải quan niệm của chị hay sao? Thế nên, sếp à, đừng nên trách tôi, lật tung đời tư người khác có thể vô tư không kiêng nể gì, thì bí mật của mình đương nhiên cũng có thể lấy ra để làm thú tiêu khiển cho kẻ khác mà thôi.” Tiểu Tuyền cười khà khà.“Nói điều kiện của cô!”Đôi mắt Chung Vô Nhan nheo lại.Tiểu Tuyền vỗ tay: “Ôi đây là chị đang thỉnh cầu tôi đặt điều kiện đấy, hì hì, cái tôi cần cũng rất đơn giản…”.
Ánh mắt cô như ngọn lửa chiếu thẳng vào Chung Vô Nhan:“Bảo vệ Huân! Không để bất kỳ tin tức, bất kỳ bài báo nào tổn thương đến anh ấy! Chỉ cần chị làm được chuyện này, tôi sẽ lấy tính mạng mình ra thề rằng, bí mật của chị tuyệt đối sẽ không bao giờ được hé lộ.”
* * *
“Thế là tớ đã thành công!”Tiểu Tuyền trong quán nước lộ thiên trên phố, lắc lắc ly trà sữa trân châu, đắc ý kể lại những chuyện vừa xảy ra với Minh Hiểu Khê.“Cũng tức là, cậu đang uy hiếp chị ta?” Minh Hiểu Khê dùng thìa nhỏ xúc kem.“Phải.”Minh Hiểu Khê cười cười, không nói gì.“Này, chắc không tính là làm tổn thương chị ta chứ, tớ có nói ra đâu!” Tiểu Tuyền căng thẳng hét lên: “Cậu xem, tóm lại là bí mật gì của chị ta, đến cậu tớ cũng không nói. Nên, không tính là tớ làm hại chị ta, cậu không thể bảo rằng tớ không giữ chữ tín”.Minh Hiểu Khê trừng mắt:“Nói nhỏ chút thôi, người khác lại tưởng tớ đang bắt nạt cậu.”Tiểu Tuyền vội bịt miệng.“Tớ đã nói gì đâu, tại sao lại căng thẳng thế hử?” Minh Hiểu Khê nghĩ ngợi: “Cậu làm tốt lắm. Nếu có người muốn làm hại người mà cậu quan tâm, thì phải chiến đấu với người đó! Chẳng lẽ cứ để người ta bắt nạt mình à? Có điều, nếu như Chung Vô Nhan không đồng ý điều kiện cậu đưa ra, cậu thực sự sẽ công bố bí mật của chị ta ra chứ?”.Vấn đề này…Tiểu Tuyền đảo đảo mắt, cười nói: “Ôi dào, sao tớ lại để tình huống đó xảy ra được? Đánh rắn phải đập đầu, một nhát là chí mạng, hơn nữa chuyện chị ta muốn biết lại nằm trong tay tớ, sao lại không thể chịu thua được?”.Minh Hiểu Khê đưa ngón tay cái ra, tán thưởng:“Tuyệt!”Tiểu Tuyền cười rất đắc ý:“Được Minh Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất khen ngợi, đúng là vinh hạnh hết chỗ chê!”Hai cô gái xấu tính cười nghiêng ngả.
Một lúc sau, Tiểu Tuyền cắn trân châu, nói:“Hiểu Khê, cám ơn Đồng hộ tớ, chị ấy đã giúp tớ nhiều quá.”“Ừ.”Minh Hiểu Khê gật đầu, Đồng là một cô gái bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng lại tốt đến không thể tốt hơn với bạn bè.“Còn nữa, cám ơn cậu đã giúp tớ tìm vệ sĩ cho Huân.”“Hôm ấy tớ có việc nên không đến được… Thế nào, Thanh Mộc giỏi đó chứ, không nói nhiều mà thân thủ lại rất tuyệt, làm việc gì cũng nghiêm túc, Đồng nói anh ấy là người khiến mọi người an tâm nhất Liệt Viêm Đường…”“Đợi đã!” Tiểu Tuyền kinh ngạc mở to mắt. “Cậu nói anh ấy tên gì?”“Thanh Mộc.” Minh Hiểu Khê giật mình.Đầu Tiểu Tuyền ùng một tiếng:“Tiêu rồi, người đến không phải tên đó…”Minh Hiểu Khê đờ ra.“Cậu ta nói tên là Lan Địch.” Tiểu Tuyền chụp mạnh lấy tay Hiểu Khê. “Cậu ta có phải là gián điệp bang Hải Hưng phái đến không?”“Lan Địch?” Ánh mắt Minh Hiểu Khê lóe lên ánh sáng ranh mãnh, sau đó là bất lực. “Lại là cậu ta? Thôi yên tâm đi, cậu ta không phải gián điệp, mà là…”“Là gì?”“Một đứa ngốc ham chơi.” Lan Địch suốt ngày dạo tới dạo l