
dưới, ngoại trừ mái tóc đỏ nổi bật cực kỳ ra, cô ta chẳng có điểm gì nổi bật nữa.
Tiểu Tuyền rất ghét ánh mắt khinh khỉnh của cô ta, khoát tay bảo: “Này, cô tránh ra một chút có được không? Tôi có chuyện muốn nói với Hạ Dạ Huân”.
Nguyệt Sa Anh tức đến nỗi mũi muốn lệch đi:
“Cô bảo tôi đi? Cô là cái thá gì chứ?”
Huân nghe câu này thấy trong lòng rất khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo như dao:
“Cô ấy là bạn tôi.”
“Bạn?” Nguyệt Sa Anh kêu the thé: “Tôi thấy là tình nhân ngầm thì có! Hạ Dạ Huân, tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh thực sự là quá quái lạ!”.
Tiếng kêu của cô ta thu hút mọi sự chú ý của cánh phóng viên.
Tiểu Tuyền nheo mắt:
“Rốt cuộc cô có đi hay không? Nếu nói bậy nữa thì đừng tránh tôi nhẫn tâm tàn ác đấy nhé!”
“Rồi sao? Cô làm gì được tôi?”
Nguyệt Sa Anh trừng mắt.
Tiểu Tuyền cười hề hề, nói với vẻ ranh mãnh:
“Cô quên mất những tấm ảnh khi nãy rồi à? Muốn có scandal sex hả, cẩn thận tôi bôi xấu cô bây giờ!”
Nguyệt Sa Anh trợn tròn mắt.
“Hề hề, tân nữ vương muốn nổi danh, cố ý dụ dỗ thiên vương Hạ Dạ Huân đã bị từ chối thê thảm… Thế nào, có đủ chưa nhỉ?”
Ma nữ… cô ta tin rằng Tiểu Tuyền dám làm điều đó…
“Nhân lúc tâm trạng tôi còn đang vui vẻ, thì cô chạy càng xa càng tốt đi.” Tiểu Tuyền cười thỏa mãn. “Nhớ đó, cô không nói bậy thì tôi sẽ làm điều đó thay cô.”
Nguyệt Sa Anh chạy tóe khói.
Tiểu Tuyền ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế nghỉ của Huân, mệt mỏi duỗi thẳng chân tay ra:“Ai da, chạy suốt một ngày, mệt muốn chết đi được.”Huân mở một bình nước suối mát lạnh đưa cho cô.Cô uống ừng ực từng ngụm lớn, thở phào một cái rồi ngoẹo đầu, liếc nhìn anh cười.“Huân, anh có thấy em quá đáng không?”“Uy hiếp Nguyệt Sa Anh?” Huân đưa khăn tay ra, cô rất dễ đổ mồ hôi.“Ừ.”“Cô ta vốn rất phiền phức, chỉ có em mới đủ khả năng đuổi đi. Vả lại…” Ánh mắt anh sáng rỡ. “Em hoàn toàn không nhẫn tâm như em tự tuyên bố.”Tiểu Tuyền lúng túng nuốt ực một ngụm nước miếng:“Hi hi, phải vậy không?” Cô lại không dám bảo đảm. Nhìn thấy tay Nguyệt Sa Anh túm lấy cánh tay Huân, cô bỗng nổi lên ý nghĩ muốn đánh nhau.Huân bỗng hỏi:“Em đang bận gì thế?”Tiểu Tuyền ngẩn ra một lúc, đảo đảo mắt:“Hì hì…” Thôi thì đừng nói anh biết là ổn. “Hì hì…”Huân mỉm cười:“Không tiện nói thì thôi vậy, anh chỉ muốn biết xem có thể giúp được gì không thôi.”Tiểu Tuyền cảm động muốn chảy nước mắt, không kìm được nắm lấy tay anh:“Huân, anh tốt với em quá.”Huân cũng siết chặt tay cô, ấp tay cô vào lòng bàn tay mình.“Anh có làm gì đâu.”Tiểu Tuyền cật lực lắc đầu:“Anh quan tâm em, lo lắng cho em, khiến em thấy rất hạnh phúc!”Huân nhìn cô chăm chú:“Trước kia chưa ai quan tâm em à?”“Khác nhau chứ!” Tiểu Tuyền cười rất đáng yêu. “Được người mình yêu quan tâm, sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc mà.”Lời nói của cô dội thẳng vào lồng ngực anh.Cảm giác ấm áp bao bọc lấy anh, anh không kìm nén được mà kéo tay Tiểu Tuyền, khẽ hôn lên mu bàn tay cô.Nụ hôn dịu nhẹ, từ bàn tay ngọt ngào dâng đến trái tim cô.
Hồi lâu sau Tiểu Tuyền mới sực tỉnh, vội vã giằng tay ra, cuống quýt nói:“Anh điên rồi, ở đây nhiều phóng viên lắm đó!”Huân cười vẻ tự nhiên:“Anh thích em thì có phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu.” Yêu cô, cho dù cả thế giới này biết thì anh vẫn yêu cô.Tiểu Tuyền dở cười dở mếu:“Anh là ngôi sao, là người của công chúng, nếu mọi người mà biết anh có bạn gái thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đó.”“Nếu anh rút khỏi làng giải trí…” Huân nhìn cô thật chăm chú. “Em vẫn ở bên anh chứ?”Cô sững sờ.Một lúc sau, nhìn Huân đẹp trai siêu phàm trước mặt mình, cô hỏi:“Anh có thích hát không?”Huân ngẫm nghĩ:“Thích.”“Thế thì…”“Nhưng nếu chỉ có thể chọn lựa, anh mong được giữ em lại bên mình.”Nơi mềm yếu nhất trong trái tim Tiểu Tuyền đã bị chạm đến, ánh mắt cô dịu dàng như nước hồ trong đêm xuân:“Huân, yên tâm, em không bao giờ để anh phải đối diện với sự lựa chọn như thế.”Cô sẽ bảo vệ anh.Không một ai có thể làm tổn hại đến thiên sứ mà Tiểu ma nữ đã thề sẽ bảo vệ!
* * *
Trong quán nước.
Minh Hiểu Khê đặt một túi hồ sơ lên bàn.Tiểu Tuyền đôi mắt sáng rực nhào đến, mở nó ra, chỉ có vài trang giấy mỏng và một tấm hình, thế nhưng…Đã đủ lắm rồi!Cô thoải mái dựa vào ghế, cười với Minh Hiểu Khê:“Chị em tốt, cám ơn cậu nhé.”Minh Hiểu Khê khuấy mấy viên đá trong ly nước cam, liếc nhìn cô vẻ không yên tâm:“Tóm lại cậu đang muốn làm gì? Sao mà bí ẩn thế, bắt tớ phải nhờ Đồng giúp, lại không chịu nói là chuyện gì, túi hồ sơ chuyển đi chuyển lại cứ như đang làm gián điệp ấy. Này, chắc không phải là đang làm chuyện gì xấu đó chứ?”Tiểu Tuyền lườm cô một cái:“Xì! Tiểu Tuyền tớ đây là chính nghĩa nhất, hành hiệp trượng nghĩa, giúp yếu chống mạnh là nguyên tắc làm người của tớ!”Một ngụm nước cam suýt nữa thì phun ra, Minh Hiểu Khê cười lăn lộn:“Đó là cậu hả? Phóng viên Tiểu Tuyền sở trường moi móc chuyện đời tư thiên hạ?”Tiểu Tuyền phẫn nộ:“Chuyện đó sao cậu cứ nói mãi thế hử?”“Tớ thật đáng thương!” Minh Hiểu Khê than thở: “Bị người ta bán đứng n lần, mà nói một câu cũng không được!”.Tiểu Tuyền lay lắc cô:“Được rồi được rồi, Hiểu Khê là người tốt độ lượng khoan dung nhất thế gian, sẽ không bao giờ nhớ