
Ban đêm, dưới ánh đèn mờ nhạt, trên chiếc giường lớn trong phòng, truyền đến âm thanh nam nữ thở dốc.
"A..ừ..rất thoải mái.." Tiếng phụ nữ rên rỉ vang vọng trong căn phòng tối, đặc biệt làm người nghe mất hồn.
Người đàn ông nâng nơi đẫy đã của người phụ nữ lên, đôi mắt sáng ngời có thần, trong mắt có lửa dục thiêu đốt.
"Tĩnh Hanh.. em không chịu nổi.. nhanh ..." Người phụ nữ yêu kiều hờn giận, giống như lửa dục dâng cao, không thể kềm chế được.
Nhìn vào đôi mắt khát vọng của người phụ nữ trước mắt xinh đẹp, đáy mắt Lương Tĩnh Hanh lóe lên lửa dục vọng biết đã đến lúc.
"Nhanh,... Hanh .... Nhanh, người ta thật khó chịu..." Giọng người phụ nữ yêu kiều thúc giục, mở đôi mắt mềm mại đáng yêu như muốn câu hồn Lương Tĩnh
Hanh.
Môi mỏng cong lên, anh thản nhiên cười tà: "Chính là muốn em phải khó chịu, lần sau mới nhớ tôi."
"Hanh, là lỗi của em, em không nên không chịu nỗi cô đơn, em rất yêu anh.."
Bàn tay mềm mại của người phụ nữ bấu víu lên bờ vai anh, để lại dấu tay
thật sâu, thúc giục anh tăng nhanh động tác.
Thân thể của cô bị
anh khơi lên dục hỏa quen thuộc, làm cho toàn thân như lửa đốt, anh lại
cố tình không muốn thoả mãn cô, làm cho cô rất khó chịu.
Lương
Tĩnh Hanh hừ khẽ một tiếng, cô nói yêu anh, anh biết .. Nhưng chỉ có hai tuần không gặp, lại có tin tức truyền ra người phụ nữ này ôm hôn người
đàn ông khác trên đường.
Mặc dù anh không để ý đến chuyện này,
nhưng đột nhiên nghe nói làm tự ái đàn ông của anh nổi lên, cảm thấy bất mãn. Chỉ là, như đã nói qua, tình yêu nam nữ đối với anh không là gì,
bản thân anh cũng không thật tình nên cũng không thể đòi hỏi sự chung
thuỷ của người phụ nữ quá đáng được.
Vừa nghĩ như vậy, tức giận
trong ngực mất hết, anh cũng không keo kiệt vài lời nói ngon ngọt chết
người kia, muốn nói tình, muốn nói yêu, thật ra rất đơn giản.
"Anh cũng rất thích em, cho nên phải đùa giỡn trước cho em cảm thụ được bị
đau cũng là một loại hạnh phúc." Lương Tĩnh Hanh hôn nhẹ lên tai người
phụ nữ, thì thầm nói nhỏ, nhưng vẫn không chịu tiến vào.
"Xin
anh, Tĩnh Hanh... đừng như vậy .. cho em .." Hai tay thon mềm của người
phụ nữ ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy thắt lưng, cố gắng đong đưa thân
thể nghênh hợp với anh.
Nhìn khát vọng của người phụ nữ đã đến
biên giới sụp đổ, Lương Tĩnh Hanh quyết định dừng lại trừng phạt cô,
muốn giải phóng chính mình cũng giải phóng cô.
Nói thì chậm,
nhưng hành động thì nhanh, di động bên mép giường đột nhiên vang lên âm
thanh giống hệt như tiếng xe cảnh sát làm người khác sợ hãi.
Tiếng reo chói tai, trong nháy mắt cắt đứt cảnh xuân sắc nhộn nhạo trong
phòng, không chỉ có người phụ nữ ngẩn ra, cả động tác của Lương Tĩnh
Hanh cũng dừng lại.
"Tĩnh Hanh?" Người phụ nữ dưới thân đang cực kỳ mong đợi, không hiểu tại sao anh đột nhiên như bị điểm huyệt, mặc dù cô rất muốn hỏi, anh vì sao lại dùng tiếng chuông đó.. thật là đáng sợ , nhưng lúc này, đó không phải là chuyện cô muốn biết. Tiếng chuông chói
tai vẫn còn đang reo, Lương Tĩnh Hanh dời tầm mắt nhìn điện thoại, trên
gương mặt tuấn tú hơi băn khoăn.
"Đừng nghe, Tĩnh Hanh, cho em
.." Phát hiện anh đang suy nghĩ có nên nghe điện thoại hay không, người
phụ nữ càng gấp gáp thúc giục, mơ hồ sợ hãi.
Ánh mắt Lương Tĩnh
Hanh di chuyển từ di động xuống gương mặt đang khát khao của người phụ
nữ dưới thân, dục vọng bên dưới khó nhịn, anh dường như chỉ muốn bắt đầu động tác.
Người phụ nữ thấy vậy mừng rỡ, cho là mình có thể
hưởng thụ sự kích thích nhất, vui vẻ nhất. Đầu dây bên kia dường như
không còn kiên nhẫn, tiếng chuông chói tai sau mười giây thì ngừng lại.
Sau khi chuông điện thoại ngừng reo một lát, gương mặt đẹp trai của Lương
Tĩnh Hanh bỗng chốc trở nên xanh mét, giống như vừa bị đánh một quyền.
Trong lòng anh hiểu, đây là thông điệp đầu tiên của "Cô".
"Hanh ..." Dục vọng không được thỏa mãn, mắt thấy tiếng chuông đã ngừng, người phụ nữ lại lên tiếng thúc giục.
Chỉ là, Lương Tĩnh Hanh không có tâm tình tiếp tục, thân thể chấn động, đôi môi mỏng khẽ nguyền rủa: "Lúc nào không gọi, lại gọi đến đúng lúc này,
cô gái nhỏ này thật sự đáng chết, cố ý phá hư chuyện tốt của mình.."
Anh cắn răng, chịu đựng dục vọng đang căng chặt đau đớn, nhìn ánh mắt chờ
mong của người phụ nữ dưới thân, anh không cam tâm tình nguyện rút ra.
"Tĩnh Hanh?" Người phụ nữ sợ hãi kêu, không ngờ anh vì một cuộc điện thoại mà ngừng lại.
Vẻ mặt Lương Tĩnh Hanh áy náy, nhìn cô nhún vai đứng dậy mặc quần áo: "Hết cách rồi, Thiên Vương lão tử gọi tới, không thể không nghe." Động tác
cũng khó khăn vì dục vọng chưa tiêu tan, sắc mặt hơi khó coi.
"Nhưng điện thoại đã ngừng!" Người phụ nữ vẫn còn giãy dụa.
"Sẽ gọi lại nhanh thôi." Lương Tĩnh Hanh vừa mới mặc quần dài, ngón tay chỉ vào điện thoại di động, tiếng reo chói tay như xe cảnh sát quả nhiên
lại vang lên.
Lương Tĩnh Hanh lắc đầu, trong lòng không ngừng
độc thoại. Cho dù không tình nguyện nhưng trước ánh mắt khó tin của
người phụ nữ nghe điện thoại:
"Cô có biết cái gì gọi là 'tên đã lắp
vào cung' không?" Lương Tĩnh Hanh tức gi