
n đế, khóc lóc kể lể nói: « Trước khi con gái chưa gặp được phụ hoàng, ở thế gian có quen biết một người đàn ông, con và hắn ái mộ lẫn nhau, mấy ngày nay con thầm nghĩ bồi đắp tình cảm cha con với phụ hoàng, nên tạm bỏ quên hắn, hôm nay đi động phủ của hắn để tìm hắn, thì kẻ bạc tình này lại mượn cớ làm con phải nhục nhã chạy đi! Phụ hoàng, người nên làm chủ cho con gái!”
Quỳnh Nguyệt tiên tử biết rõ Thiên đế mang áy náy trong lòng đối với mẹ con mình, cho nên trong lời nói cố ý khiến Thiên đế phải xuống nước, ám chỉ mình vì tận hiếu mới đưa đến chuyện chịu nhục, làm cho ông ta càng hết sức đòi lại mặt mũi cho mình.
Mặc dù Thiên đế có chút cưng chiều con gái nhỏ, nhưng cũng nghe thấy không ít điều tiếng xấu về tình yêu qua lại của nàng ta, thầm nghĩ hơn phân nửa là người đàn ông kia chịu không nổi nàng dáng vẻ kiêu căng, phóng túng buông thả nên mới chia tay nó. Tụy vậy xưa nay ông ta đều bao che khuyết điểm, cảm thấy con gái nhà mình thân phận cao quý, cho dù làm việc thiếu thỏa đáng cũng không tới phiên người ngoài làm cho nó phải chịu nhục nhã, cho nên cũng có tâm ý xuất đầu giúp con gái. Liền hỏi
« Người đàn ông kia là người phương nào? Đợi phụ vương phái người đi giáo huấn hắn một chút. »
Quỳnh Nguyệt tiên tử chỉ chờ một câu nói đó, vội vàng trả lời: « Hắn tên là Mặc Yểm, động phủ tại Mực Đầm.”
« Con nói cái gì?! » Thần sắc Thiên đế biến đổi khôn cùng, quát hỏi.
« Hắn…… Hắn tên là Mặc Yểm, ở tại Mực Đầm…… Phụ hoàng, người, người làm sao vây?” Quỳnh Nguyệt tiên tử bị thái độ thay đổi chóng mặt của Thiên đế làm cho sợ hãi tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Thiên đế đánh mạnh một chưởng trên bàn, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: « Làm sao con lại trêu chọc vào hắn?! Cũng tốt, cũng tốt! Các ngươi đều không có quan hệ gì mới tốt! Bây giờ con lập tức trở lại hương quán cùng với mẹ con, trong vòng ba tháng không được xuất môn nửa bước! »
Từ khi Quỳnh Nguyệt tiên tử từ quen biết với Thiên đế tpwos nay, chưa từng thấy qua Thiên đế có thái độ cường ngạnh không lưu tình như vậy. Nàng không rõ Mặc Yểm và Thiên đế rốt cục đã xảy ra chuyện gì, lại làm cho ông ta căm tức như vậy, trong nội tâm ủy khuất không thôi, oa một tiếng khóc ồ lên.
Thiên đế cũng không lập tức trì hoãn sắc mặt, nhẹ lời an ủi giống như lúc trước, ngược lại nghiêm mặt hổ nói: « Đi đi! Nếu như con không nghe lời, cũng đừng gọi trẫm là phụ hoàng nữa!” Dứt lời, ông ta phất tay áo không hề để ý tới Quỳnh Nguyệt tiên tử, bước ra khỏi ngự thư phòng.
Quỳnh Nguyệt tiên tử xưa nay cả gan làm loạn, ngang ngược tùy hứng, nhưng đây là chuyện có liên quan tới địa vị của mình sau này, nên cũng không dám cãi lời, cắn nát mấy cái khăn tay cuối cùng cũng thuận theo ý Thiên đế, trở lại hương quán cấm túc ba tháng.
Dù sao mình cũng được mẫu thân sủng ái, đến lúc đó chờ Thiên đế hết giận, mềm giọng khẩn cầu vài câu, tự nhiên sẽ không việc gì. Tưởng tượng như vậy, trong lòng Quỳnh Nguyệt tiên tử bớt đi phiền não. Ra khỏi cửa lại gặp Vân Nhi đang sợ hãi rụt rè ngoài cửa, trong lòng cơn tức dồn lên, xông lên trước tát vài cái thẳng vào mặt cô ta, mãi đến khi tiểu nha hoàn bị đánh đến sưng đỏ cả hai má, mới cảm giác vơi bớt chút bực tức.
Đằng kia, Minh Ất chân nhân trở về động phủ của mình, mới tới cửa liền gặp một thiếu niên kích động ra, miệng cao hứng nói: « Sư phụ, đồ nhi đã trở về! »
Thiếu niên đạo nhân này không cần phải nói cũng biết, đó chính là Vân Hư vừa hạ phàm thu thập kinh nghiệm. Minh Ất chân nhân rất coi trọng người đồ đệ này. Mình mới xuất quan không lâu liền gặp được hắn bình yên trở về, tự nhiên tâm tình cũng thập phần vui vẻ, lập tức đem hắn tới chỗ thiên điện mà mình dùng để luyện công, để nghe hắn kể về kinh nghiệm thu thập được sau mấy tháng.
Chỉ là khi Vân Hư nói đến chuyện ngẫu nhiên gặp Mặc Yểm tại khách điếm, bên môi Minh Ất chân nhân vốn đang mang theo chút ý cười lạnh nhạt vui vẻ, nhưng sau đó mi tâm (*khoảng giữa 2 đầu lông mày) chậm rãi nhíu lại.
Vân Hư nhận thấy diện mạo bên ngoài của người kia phỏng chừng chỉ hơn vài tuổi so với sư phụ thập phần sùng kính của mình, nhưng nhớ tới lời nói của Mặc Yểm, bèn hỏi ấp a ấp úng: « Sư phụ, vị Mặc…… Mặc tiên sinh kia nói, hắn, hắn là huynh trưởng của sư phụ, việc này…… việc này…… »
Minh Ất chân nhân chậm rãi gật đầu nói: « Lời hắn nói là sự thật »
Vân Hư vốn đã tin sáu bảy phần lý do thoái thác của Mặc Yểm, giờ phút này nghe sư phụ chính miệng chứng thật, nhưng vẫn là cảm thấy bất ngờ, trong lòng hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Minh Ất chân nhân xoa xoa mi tâm nói: « Sự tình giữa vi sư với hắn sau này sẽ nói cho con biết, con nói tiếp sự việc xảy ra đằng sau nữa đi. »
Vân Hư đáp ứng một tiếng, tiếp tục kể chuyện xà yêu hại người, mới nói vài câu, đột nhiên khuôn mặt xưa nay vốn bình tĩnh của sư phụ, tự nhiên đổi sắc, miệng không khỏi ngưng lại, ngẫm lại chính mình vừa mới nói điều gì khiến sư phụ… khiếp sợ như vậy.
Nhưng mà không có! Chẳng qua hắn chỉ nói rằng ở bên ngoài tiểu viện của Lăng Thanh Ba có gặp được hai con hồ ly là Hồng Hồng và Bạch Bạch mà thôi