
o!” Tức giận của Mặc Yểm dâng lên, hận Minh Ất tính toán đối với mình, càng hận hắn lợi dụng Bạch Bạch.
Minh Ất thấy hắn tức giận, đột nhiên cười, tâm tình tốt lên không ít, nói: “Ta hiện tại muốn nàng làm cái gì, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”
” Ngươi!” Mặc Yểm nắm chặt hai đấm, Minh Ất chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng vọt tới sức lực, dường như muốn đem đè ép hắn bỏ mình, pháp lực của hắn mặc dù không lớn bằng lúc trước, nhưng cũng hơn xa tiên nhân bình thường, tự nhiên sẽ không dễ dàng bị Mặc Yểm chế trụ.
Pháp lực của Mặc Yểm vì tức giận bốc lên hết lớp này tới lớp khác, không có khoảng cách đánh sâu vào hướng Minh Ất, Minh Ất lại như bàn thạch trong nước, mặc ngươi gió to sóng lớn, ta vẫn lù lù bất động. Mặc Yểm biết rõ trong lúc nhất thời hắn không làm gì được được tiểu tử đáng giận đến cực điểm này, hơn nữa nếu làm vậy với người này, chỉ sợ Bạch Bạch sẽ hận chết mình.
Phẫn nộ thu hồi pháp lực, Mặc Yểm ác tiếng nói: “Tu vi của ngươi đã bị hao tổn, ta giờ phút này giết ngươi cũng không còn ý nghĩa gì.”
Trong lòng Minh Ất biết rõ hắn cố kỵ cái gì, ho nhẹ hai tiếng phun ra khí đục trong lồng ngực, không hề khiêu khích Mặc Yểm, tiếp tục nói: “Sau khi ta xuất quan biết rõ chuyện Bạch Bạch cùng ngươi, cũng đã muộn, cha mẹ của nàng rất lo lắng cho nàng, nhiều lần muốn hạ phàm đi tìm nàng, đều bị ta ngăn lại. Ta nghĩ, chuyện đến mức độ này, mặc dù có chút thoát ra khống chế của ta, nhưng ngươi cùng nàng vốn là có duyên, cho các ngươi ở chung nhiều, có thể lâu ngày sinh tình kết làm một đôi, nếu để cha mẹ của nàng hạ phàm cản trở, tự nhiên đâm ngang, rất có thể sẽ khiến ngươi không để ý mà đi.”
” Ta nên cám ơn ngươi sao?” Âm thanh của Mặc Yểm giễu cợt nói, trong nội tâm lại không thể không thừa nhận, nếu như cha mẹ Bạch Bạch sớm xuất hiện mang nàng đi, có lẽ mình thật sự sẽ triệt để bỏ qua cơ hội ở cùng nàng, chuyện này hắn hẳn là cảm tạ Minh Ất, nhưng lưoif nói như vậy hắn tuyệt đối không thể bất lên lời.
Minh Ất cũng không để ý: ” Cha mẹ Bạch Bạch đã thành tiên, có tầng quan hệ này, chỉ cần các ngươi đính ước, mục đích của ta vẫn có thể đạt tới.”
” Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đến tột cùng mục đích là gì?” Mặc Yểm lạnh giọng nói.
Minh Ất không để ý tới hắn, tự mình nói ra: ” Phụ thân Bạch Bạch mang nàng từ Mực Đầm về, ta hỏi qua, nếu bởi vì ta nhứng tay vào, làm cho nhân duyên các ngươi đoạn tuyệt, trong nội tâm rất áy náy, thầm nghĩ bồi dưỡng Bạch Bạch cho tốt, bồi thường nàng vì ta mà chịu tổn thương. Không muốn quanh co, hóa ra chỉ là hiểu lầm.”
” Đúng vậy! Ngươi hiện tại lại có cơ hội đối phó ta, không cần nhiều lời, ngươi muốn làm cái gì, nói thẳng ra!” Mặc Yểm không phải đứa ngốc, Minh Ất đã dám ở trước mặt hắn nói ra rõ ràng chân tướng, vậy hắn toan tính hơn nửa không phải là muốn hại hắn, mà là muốn cùng hắn trao đổi điều kiện, đã làm việc giật dây, đã như vậy, cứ ra tay đi!
” Địa phủ Âm ti cần phải có người áp chế, mà ta cảm thấy người là sự chọn tốt nhất.” Minh Ất rốt cục không hề vòng vo, nói thẳng ra suy nghĩ trong nội tâm.
Mặc Yểm ngàn nghĩ vạn nghĩ không nghĩ tới Minh Ất lại đưa ra yêu cầu như vậy, bảo hắn tự kiềm chế pháp thuật thì còn dễ hiểu một chút, nghĩ lại, lại cảm thấy không ổn:” Địa phủ náo động là chuyện trong mấy chục năm, ngươi lại vì từ khi Bạch Bạch ra đời liền bắt đầu có chủ ý với nàng.” Lời này ý tứ rất đơn giản, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết rõ Địa phủ sẽ phát sinh làm phản? Nếu là như vậy, hoàn toàn có thể nghĩ biện pháp đề phòng khi chưa xảy ra, làm gì chờ tới bây giờ ngay cả thập điện Diêm La đều cũng không bị thương thì bị chết, thế cục không khống chế được mới tìm đến hắn?
Minh Ất xác thực ngay từ đầu cũng không nghĩ đến việc này, hắn trăm phương ngàn kế khiến một nhà Bạch Bạch đắc đạo thành tiên, thậm chí trở thành sư phụ của Bạch Bạch, toan tính cũng không phải là theo như lời ngày hôm nay : “Năm đó ngươi đại náo Thiên đình, ta dùng di vật mẫu thân khuyên ngươi lui, nhưng theo tính tình của ngươi, sớm muộn gì có một ngày sẽ quay trở lại, ta không biết ngươi tu luyện pháp môn gì, nhưng dựa theo pháp lực ngươi năm đó, đã ở phía trên ta, ta không dám khẳng định, ngươi lần sau sát Thiên đình, ta có năng lực ngăn lại ý làm bậy của ngươi hay không.”
” Thiên đình đến tột cùng cho ngươi cái gì, khiến ngươi vì bọn họ lo lắng hết lòng như vậy, thật sự là buồn cười! Chẳng lẽ ngươi đến nay còn không biết Thiên đế là người đứng sau năm đó hại hai nhà chúng ta?” Mặc Yểm cau mày nói, hắn tuy chán ghét Minh Ất, nhưng chưa đến mức không hỏi căn nguyên mà đem tất cả sai lầm đều đổ lên đầu phụ tử Minh Ất. Từ lúc hắn đánh lên Thiên đình, hắn đối chân tướng chuyện tình năm đó khiến mẫu tử hắn chia lìa, phụ thân đau đớn mất ái thê, cũng đã hiểu rõ trong lòng.
Dựa vào sự thông minh của phụ tử Minh Ất, lại là một thân ở trên Thiên đình, không thể nào mặc nhiên không biết!
” Ta là truyền nhân Thanh Lương Quan.” Minh Ất không muốn giải thích quá nhiều, giải thích cũng vô dụng. Ngươi đối với một người phản nghịch cực đoan, người quen tùy ý làm bậy đi nói chuyện trách nhiệm