
ới Mặc Yểm đến nay đều là hắn chủ động quan tâm đến nàng, chăm sóc nàng hay bắt nạt nàng hắn đều chủ động. Nàng thì rất ít khi chủ động làm gì với Mặc Yểm, nàng chỉ giỏi làm nũng đòi ăn đòi chơi, hoặc là giận dỗi với hắn mà thôi… Quan hệ của bọn họ đều là do Mặc Yểm nắm quyền chủ động, ý muốn của nàng như thế mà hình như không quan trọng
Nghĩ đến đây nàng thấy nhụt chí, nàng thật sự rất vô dụng. Nhưng lại nghĩ đến việc từ khi biết Mặc Yểm đến nay nàng đã phát sinh tình cảm với hắn, cán cân trong lòng không khỏi nghiêng về phía hắn. Tuy nhiên hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu đối với nàng, nhưng sau này đối xử tốt với nàng cũng không ít. Càng nghĩ lại càng rắm rối, càng nghĩ lại càng không biết phải làm thế nào cho phải.
Bích Bích nằm bên người Bạch Bạch khoe khoang nói: “Bạch Bạch, ngươi gả cho chủ nhân được không, như vậy ngươi có thể vĩnh viễn ở lại Mặc đàm! Chủ nhân rất thích ngươi, ta đảm bảo chủ nhân sẽ hết lòng chiếu cố ngươi, nếu có nữ yêu tinh dám đến cửa, ta cùng bọn A Sâm, A Diểu nhất định giúp ngươi đuổi ả đi!”
Bạch Bạch lắc lắc đầu nói: ” Nếu sau này hắn lại khi dễ ta, ta phải làm sao đây? Hơn nữa, hắn cũng không cần sự bảo vệ của ta…”
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã là hai mươi bảy tháng bảy, cách ngày cuối tháng, chỉ còn lại hai ngày, Bạch Bạch luôn lo lắng chuyện ở địa phủ, cọ sát bắt Mặc Yểm mang nàng trở lại địa phủ xem thử. Mặc Yểm mấy ngày này đem hết biện pháp cũng không thể dỗ được Bạch Bạch đáp ứng lưu lại, mắt thấy tháng bảy sắp hết, tâm tình cũng bắt đầu trở lên nôn nóng, chỉ là lại không dám tức giận với Bạch Bạch, đành phải nuốt một bụng oán khí mang Bạch Bạch quay về địa phủ.
Quỷ môn quan một mảnh yên tĩnh, từ ngày Mặc Yểm ở trước dương môn quét ngang thiên quân một lần giết hết một hệ phản quân của Phi Du đến nay, các lộ phản quân địa phủ cư nhiên như hắn sở liệu, không người nào dám lại xông vào quan, quỷ môn quan cực kỳ thái bình, độc thương (vết thương do trúng độc) của Vân Sơ cùng Vân Cảnh cũng đã khỏi hơn phân nửa, bây giờ Vân Khởi mang theo Vân Lan ở trên quan cùng thiên binh thiên tướng của bọn Vũ Khúc Tinh Quân phụ trách phòng ngự, Vân Chỉ cùng Vân Hư liền dẫn theo một bộ phận thiên binh thu dọn Thái Quảng Vương điện trong Diêm La thập điện, khôi phục chức năng của khu địa phủ, khai thông địa phủ Quỷ Hồn Luân Hồi đầu thai chuyển thế.
Mặc yểm trước tiên mang Bạch Bạch trở lại Bình Đẳng Vương đại điện, gặp qua Huyền Minh ma dơi cùng Ngọc Lưu Ly yêu phi, hiểu biết rõ ràng tình thế hiện tại của địa phủ phản quân, lại nói với hai yêu: “Sau khi hết tháng bảy, ước định của ta cùng với bọn người Thanh Lương Quan xem như hoàn thành, các ngươi nếu muốn đi đến thế gian, mùng một tháng tám tháng có thể cùng ta rời âm ty địa phủ.”
Hai yêu mừng rỡ, nhất tề khom người tạ ơn. Bạch Bạch nhảy một cái lên trên vai Ngọc Lưu Ly yêu phi, vui vẻ nói: “Quế nhi tỷ tỷ, ngươi đến Mặc Đàm làm khách được không, Bích Bích bạn tốt của ta hình như đã gặp ngươi rồi. Bích Bích là Hoa Yêu cây hoa hồng, trong Mặc Đàm có thiệt nhiều thiệt nhiều hoa hồng, rất đẹp.”
Quế nhi không khỏi lộ ra một chút ý say mê, Bạch Bạch lúc trước từng nói qua đủ loại của nhân gian, lại qua không lâu nữa nàng có thể chính mắt trông thấy rồi.
Cáo biệt hai yêu, trạm thứ hai là đến quỷ môn quan thăm sư huynh của Bạch Bạch. Việc này nếu là lúc trước kia, Mặc Yểm tuyệt đối không đồng ý, nhưng mà hiện tại mọi chuyện hắn đều thuận theo ý Bạch Bạch, chỉ mong nàng có thể lại lần nữa tín nhiệm, ỷ lại hắn, cho nên cho dù trong lòng rất khó chịu, vẫn mang Bạch Bạch đi.
Thân ảnh bọn họn xuất hiện trên quỷ môn quan, lập tức khiến cho những thiên binh thiên tướng một trận khủng hoảng, sự hung tàn giết chóc của Mặc Yểm cho bọn hắn lưu lại ấn tượng thật sự quá sâu.
” Mấy tiểu tử Thanh Lương Quan ở nơi nào?” Mặc Yểm nghiêm mặt hỏi.
“Ở… Ở… Ở kia, bên kia.” Một tên tiểu binh nơm nớp lo sợ chỉ hướng đông bên đài viễn vọng, dưới ánh mắt Mặc Yểm bị dọa tới mức hai chân run lên, dường như đứng cũng không vững.
Mặc Yểm sờ sờ Bạch Bạch trong lồng ngực đang hưng phấn nhìn xung quanh, đi nhanh đến hướng đài viễn vọng hắn đã chỉ.
Dưới đài trong thạch thất chỉ có Vân Sơ cùng Vân Cảnh hai người khoanh chân nhắm mắt đang điều tức, Mặc Yểm cũng không cố ý che dấu đi khí tức, còn chưa tiến thạch thất, hai người liền biết rồi, hai đôi mắt mở to, trong mắt thần thái trầm tĩnh, không còn hình dáng hư nhược như lúc trước.
Bạch Bạch hưng phấn mà nhảy đến trước mặt bọn họ: “Đại sư huynh, tam sư huynh, các ngươi không có việc gì chứ ?”
Vân Sơ sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, mỉm cười nói: “Không việc gì, ngày ấy vất vả Tiểu sư muội rồi, độc trên người đã loại trừ hết chưa?” Nhìn Tiểu sư muội tinh thần khí thế tràn đầy, hiển nhiên mấy ngày này trải qua không tệ, tâm ý Vân Sơ yên tâm phân nửa .
Vân Cảnh không để ý giết người ánh mắt của Mặc Yểm, một tay đem Bạch Bạch ôm tới nói: “Tiểu sư muội chỉ nhớ tới Đại sư huynh, tam sư huynh ghen tị rồi, ghen tị! Ghen tị chết thôi !”
Bạch Bạch cười hì hì nói: “Ta cũng nhớ tam sư huynh, sư huynh ngày đó sao l