
ổi danh, phần đông bọn chúng đều là các thủ lĩnh nổi tiếng đứng thứ nhất, thứ hai.
Nghe đồn hắn thích nhất là hút máu tươi của thiếu nữ để luyện yêu thuật, nổi danh là tàn ác, chưa bao giờ nghe qua trên hắn còn có chủ nhân. Bản thân hắn đã lợi hại như vậy, chủ nhân hắn chắc còn đáng sợ hơn nhiều.
Hai bên Huyền Minh yêu ma run lên, một luồng gió tanh ập đến, mấy tên thiên binh thiên tướng đứng bên cạnh Vũ Khúc Tinh Quân không chịu được phải lấy tay che mặt, lùi lại phía sau nhiều bước. Đến lúc mở mắt nhìn lên thì không còn thấy con dơi to huyết sắc đâu nữa, mà đứng trên cổng thành là một thanh niên khoảng hai mươi ba tuổi mặc áo đỏ, gương mặt trắng bạch như mặt của người chết, làm cho khuôn mặt vốn đang anh tuấn cũng trở lên khủng bố. Đặc biệt là đôi mắt màu đỏ càng làm cho người đối diện không rét mà run.
Nam nhân hồng y (áo đỏ) cười một cách quái dị, để lộ hàm răng trắng, nói: “ Danh tính của chủ nhân nhà ta, ngươi không xứng đáng được nghe!”
Vân Sơ cùng với mấy người chạy đến trước cổng thành, nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của tên yêu ma này thì không khỏi nhíu mày. Đối phương nói muốn gặp tiểu đệ tử của Thanh Lương Quan, không biết là chỉ Vân Hư hay Bạch Bạch. Mặc kệ người hắn muốn gặp là ai, Vân Sơ cũng không để đệ tử Thanh Lương Quan rơi vào tay hắn.
Vũ Khúc Tinh Quân biến sắc, bị quê một trận, xì một tiếng tỏ vẻ khinh miệt nói: “ Yêu ma quỷ quái kia, lão tử không bình tĩnh để biết đâu. Nhân vật quan trọng không có, muốn đánh lão tử ta sẽ bồi tiếp ngươi!” Mỗi ngày ở đây, hắn đều bị bọn yêu quái nhãi nhép vây đánh, đã cố gắng nhẫn nhịn trong lòng, bây giờ tên đầu lĩnh dám vác mặt đến tận cửa, không cần nói lôi thôi nữa, tướng quân đối đầu với tướng quân một trận là được!
Yêu ma Huyền Minh cùng với Vũ Khúc Tinh Quân đối đầu với nhau đã lâu, cũng muốn cùng hắn so tài một trận, nhưng nhớ đến công việc chủ nhân phân phó, trăm triệu lần hắn không được làm hỏng. Chỉ thấy hắn liếm liếm môi, nói: “Chờ ta đưa tiểu đồ đệ của Thanh Lương Quan về rồi ta quay lại đánh nhau với ngươi!”
Nghe hắn nói nhất định không chịu buông tha cho Thanh Lương Quan, Vân Sơ tiến lên một bước, nói: “ Ta chính là đại đệ tử của Thanh Lương Quan. Chủ nhân nhà ngươi có chuyện gì thì có thể nói ngay tại đây.” Ngụ ý của Vân Sơ là đừng hòng mang người đi được.
Yêu dơi Huyền Minh chống nạnh, cao giọng nói: “ Có nói chuyện thì cũng không phải nói với ngươi!”
Vân Hư nhấc tay Vân Cảnh ra, lớn tiếng nói: “ Ta chính là tiểu đồ đệ của Thanh Lương Quan, ngươi có chuyện gì muốn nói thì hãy nói đi, còn không thì mời ngươi hãy rời đi ngay lập tức, nếu không đừng trách chúng ta động thủ”
Yêu ma Huyền Minh liếc Vân Hư nói: “ Là ngươi? Tiểu đệ tử của Thanh Lương Quan rõ ràng là một bạch hồ tiên xinh đẹp. Ngươi chỉ là một tên đạo sỹ thúi, muốn lừa gạt ta sao?”
Hóa ra là vì Bạch Bạch! Vân Sơ đang muốn nói thì Ngũ sư đệ nóng tính Vân Chỉ đã bước lên trước mắng: “ Ngươi chết đi, ngươi cùng một giuộc với loại cầm thú bại hoại, muốn mang tiểu sư muội của chúng ta đi á, còn lâu!”
Vừa nói xong, Vân Chỉ phất tay, phóng ra một quả cầu lửa khổng lồ có đường kính lên đến nửa trượng, như sấm sét bay thẳng đến yêu ma Huyền Minh. Đây đúng là tuyệt kỹ số một trong Thiên Lôi chân hỏa.
Yêu ma Huyền Minh cười quái dị, lập tức bật về phía sau như một tờ giấy nhẹ tênh, nương theo sức gió tránh hỏa cầu của Vân Chỉ. Hắn kéo áo choàng lên, một luồng gió lạnh mạnh mẽ ập đến, khiến quả cầu lửa lệch đi, đập thẳng vào cổng thành bằng đá, gây ra một tiếng động thật lớn, làm cho cổng thành rung lên bần bật, pháp lực không được duy trì nhất thời hỏa cầu đánh bật tung tóe ra khắp nơi.
Yêu ma Huyền Minh bị mất chỗ đứng, mặc dù không bị tổn thương do hỏa cầu, nhưng hắn cũng bị phản lực đánh bay ra phía sau khá xa. Pháp lực của hắn và Vân Chỉ vốn sàn sàn như nhau nhưng một người là âm hàn một người là dương, nên hoàn toàn khác biệt, chẳng qua phản ứng dữ dội kịch liệt của hắn vượt qua mức dự liệu của Vân Chỉ.
Mọi người còn đang nghi hoặc, thì bỗng nghe thấy một tiếng thét “ Chi” vang lên, Vân Khởi hướng về phái tiếng hét, quát lớn “ Là yêu nghiệt phương nào?!”
Cách cổng thành không xa có một vật gì đó được bọc trong một cái áo da bị người ta ném ra phía ngoài, đúng lúc Huyền Minh yêu ma đang đứng đấy, tiện tay bắt được, không để cho mọi người kịp phản ứng, áo choàng trên lưng hóa thành cánh dơi, hắn mang theo cái bọc vừa nhận được, xoay người bay đi mất.
Không xong rồi! Đó là Bạch Bạch!
Khó trách cái tên yêu ma Huyền Minh bị dư chấn đánh bay ra xa như vậy. Hóa ra là giương đông kích tây, hắn ở đây càn quấy lôi kéo sự chú ý của mọi người, còn bên kia đã có người lẻn vào trong thành đánh lén Bạch Bạch.
Cùng một lúc Vân Cảnh và Vân Sơ hành động định đuổi theo yêu ma Huyền Minh. Đúng lúc này thì bọn phản quân dưới Địa phủ vốn đã bị đánh lui, bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh xông ào về hướng Quỷ Môn quan.
Điệu hổ ly sơn?! Vân Sơ dừng lại, tình hình nguy cấp, hắn không thể chỉ vì Bạch Bạch mà tự ý phá vỡ thế trận, nhưng Bạch Bạch bị bắt mất, hắn cũng không thể bỏ mặc.
“