
ép lại, qua khe cửa tôi vẫn còn trông thấy chàng đứng khá lâụ Bước vào nhà, mẹ yên lặng theo sau, người có vẻ không hài lòng.
- Mới quen nhau sao lại đi chơi khuya như vậỷ
Tôi ôm ngang người mẹ. Để cho người phải sống một ngày buồn bã và cô đơn. Hôn mẹ xong, tôi nói:
- Mẹ, hôm nay con vui thật, vì con là kẻ chiến thắng!
Mẹ ngạc nhiên:
- Chiến thắng? Trên phương diện nàỏ
- Trên mọi phương diện!
Tôi cởi áo ra, vứt trên ghế, tắm rửa xong, mở quyển nhật ký ra tôi ghi:
Tất cả mọi việc xảy ra thật êm đẹp, thật đúng như chương trình tôi đã dự liệu, tôi đã cướp được người yêu của Như Bình một cách dễ dàng, tôi sẽ cười thật to khi nhìn họ khóc.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, tôi nhảy ngay lên giường. Đêm bên ngoài thật yên, thật vắng, tim tôi đột nhiên đập mạnh một thứ tình cảm lạ lùng nhè nhẹ, lâng lâng, tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất chính mình. Giấc ngủ đến với bao ưu tự Tết đã trôi qua, một cái tết thật bình lặng. Đêm ba mươi, hai mẹ con ngồi nhìn nhaụ Mồng một sáng “đằng kia” chúc mừng năm mớị Hai ngày tiếp đó gió bấc thổi mạnh, cái lạnh căng da làm mọi người không ai muốn ra khỏi nhà, nhưng gió bấc vẫn không cầm được chân tôị
Mặc chiếc áo lông thật dày, tay đeo găng kín, tôi vẫn nhởn nhơ trên sườn núi, bên bờ sông, và người luôn luôn bên cạnh tôi, bao giờ cũng là người thanh niên tràn đầy sức sống - Hà Thư Hoàn. Tình bạn giữa hai chúng tôi càng lúc càng khắng khít. Khắng khít đến độ nhiều lúc tôi phải giật mình.
Hôm nay đến thăm Phương Du, Du đang nhốt mình trên gác vẽ tranh. Một khung vải thật to chiếm gần nửa căn phòng. Phương Du mặc chiếc blouse trắng bê bết sơn, tóc tai nàng rối bù, mặt tái ngắt trông thật thiểu nãọ Thấy tôi đến, nó vẫn tiếp tục làm việc, chỉ nói một câụ
- Y Bình đấy à? Ngồi chơi xem tao vẽ nhé!
Tôi nhìn khung vải, một bức họa trừu tượng mà màu tro và màu xanh chiếm gần hết bức tranh, những vệt màu rời rạc như bầu trời trước cơn mưa mùa hạ Tôi ngắm nghía một lúc vẫn không hiểu Phương Du vẽ gì, tôi không ngừng được:
- Mày vẽ cái gì thế?
Phương Du quệt thêm một vệt như một giòng máu loang lổ giữa khối màu xanh đậm và xám, giải thích:
- Chủ đề của bức tranh này là “tình yêu”
Tôi nhún vai:
- Tao thấy không đúng lắm, phải đề là “tình yêu của Phương Du” mới phảị
Phương Du ném bút, cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống cạnh tôi, nàng nói:
- Còn anh chàng của mày đâu rồỉ
- Không có gì khác lạ cả, tao đang bắt hắn làm nô lệ đây, mày đừng hiểu lầm, đấy không phải là tình yêu, chỉ là một sự trả thù đúng nghĩạ Tao chứ đâu phải ai đâu mà dễ ngã lòng như vậỷ
- Thật không? Y Bình, mày đừng có đùa với lửa nguy hiểm lắm, tao thấy Hà Thư Hoàn cũng đâu có tội gì mà làm vật thí thân cho mày trả thù người khác chứ?
- Tao đâu có ý hại hắn, chỉ tại hắn xui xẻo đấy thôi!
Phương Du trừng tôi:
- Tao không ưa giọng nói đó!
- Saỏ Bây giờ mày cũng bày trò đạo đức nữa à?
- Không phải, nhưng tao không muốn thấy mày đem tình yêu ra làm một trò đùa, mày có thể dùng mọi cách để trả thù, nhưng không thể tàn nhẫn với Thư Hoàn như thế được.
Tôi kề mặt sát vào Phương Du:
- Mày phải hiểu cuộc sống của tao bây giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất, đấy là báo thù! Ngoài ra tao không cần biết gì nữa hết.
- Thôi được, tao sẽ chống mắt xem mày hành động.
Chúng tôi ngồi yên lặng một lúc. Mỗi đứa đều có một tâm sự riêng tư, tôi thấy không khí loãng quá nên bỏ ra về. Phương Du đưa tôi ra cửa, tôi hỏi:
- Còn anh chàng nóng tính của mày lúc này thế nàỏ
- Hắn vẫn còn tồn tại trong đáy tim taọ Quả tim tao bây giờ đông giá như nước đá. Một ngày nào đó tao hy vọng anh chàng sẽ hiểu được, để băng sẽ tan và tim tao ấm lạị
Tôi nói:
- Mày nói như làm thơ vậy, tao thấy lãng mạn quá đấỵ
Phương Du cười:
- Để tao đưa mày đi một đoạn đường nhé!
Chúng tôi đi về phía cầu lớn, đứng ra bên này đầu cầu tôi có thể đón xe về được rồi, nhưng tôi thích thả bộ thêm một khoảng nữa ven theo lan can cầu, chậm rãi bước đi trong suy tư, Phương Du bỗng lên tiếng:
- Y Bình, chắc có một ngày nào đó tao sẽ nhảy xuống sông này tự tử quá.
- Cái gì? Mày nói cái gì?
- Y Bình, mày không hiểu tao đâu, thật đấy, ý muốn nhảy xuống sông làm tao phát điên lên được.
Tôi nhìn Phương Du, nàng đứng tựa vào cột cầu, yên lặng một lúc Phương Du cười phá lên:
- Thôi, không nói khùng nữa đâu, bây giờ mày về đi nhé!
Cô bé quay lưng trở về nhà, tôi nhìn theo thương hạị Tôi muốn chạy theo an ủi nhưng lại thôị Đột nhiên mắt tôi như bị cuốn hút theo chiếc xe màu đen, chạy ngược chiều với tôị Tim tôi đập mạnh, mắt vẫn không rời theo dõị
Lúc bấy giờ nhằm giờ tan sở, trên cầu xe nghẹt cứng, chiếc xe đen vẫn chầm chậm nhích tới trước. Bên cạnh người đàn ông cầm lái, có một người đàn bà trang điểm lộng lẫy - Dì Tuyết! Gã đàn ông một tay đặt trên vô lăng, một tay choàng qua vai dì Tuyết, còn dì thì ngã đầu sang vai gã, thủ thỉ tâm sự gì đó, trông hai người thật thân mật.
Xe lướt ngang qua chỗ tôi đứng, dì Tuyết hình như không trông thấy tôị Tôi bước tới nhìn kỹ lại một lần nữa xem mình có lầm lẫn không.
Sự thật vẫn là sự thật, xe chạy qua khỏi cầu, ngừng lại trước t