Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324192

Bình chọn: 8.00/10/419 lượt.

ơi có phần chần chờ."Anh ngày mai phải nộp một báo cáo."

"Nữ nhân cùng nữ nhân hẹn hò, anh đi cũng không thích hợp."

Thấy tôi không có hưng trí để anh đi, anh cũng không có kiên trì.

Ăn điểm tâm, tôi thay bộ thể thao, mang một đôi giày thể thao, trên lưng đeo ba lô, vẫn không quên mang theo một bình nước lớn.

Lúc gần đi, Diệp Chính Thần giúp tôi đội mũ che nắng, cười vỗ vỗ đầu tôi."Sớm một chút trở về."

"Được!"

Tôi đi được hai bước, đứng lại, lại chạy trở lại, kiễng chân hôn lên môi anh.

Tôi thật sự thực lưu luyến, lưu luyến tư vị mềm mại của anh...

Chạng vạng qua đi, màn đêm buông xuống.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cây hoa ngọc lan thuần sắc trắng trên đỉnh đầu, mỗi cành một chum, rất là hoàn mỹ.

Mỗi khi nghe được tiếng xe tới gần, đi xa, tôi đều kiễng chân, ánh mắt lặng lẽ nhìn qua bức tường vây phía sau tìm hiểu, nhìn về phía tiểu lâu góc bên kia đường.

Diệp Chính Thần chưa có tới, vẫn cũng chưa đến.

Tôi lấy ra bình nước còn một nửa uống một hớp, nội tâm ẩn ẩn mừng thầm, có lẽ là tôi đã đoán sai, có lẽ là tôi quá mức mẫn cảm , có lẽ hết thảy cũng không phải như tôi đã hình dung...

Có lẽ... Tôi vẽ bề ngoài rất nhiều tốt đẹp bằng từ có lẽ, ở trong lòng không ngừng mà thấy mừng thầm tăng lên. Tôi thậm chí tính rời đi, trở về nấu cho Diệp Chính Thần một chén mì Thành Đô nóng hầm hập.

Một tiếng phanh rất nhỏ, ngăn lại mừng thầm của tôi.

Tôi thăm dò, xe Diệp Chính Thần đứng ở góc đường.

Tôi si ngốc mà nhìn xe đỗ vào sân nhà Dụ Nhân.

Cửa xe mở ra, bóng người cao ngất xuống xe, cầm trên tay cái chìa khóa, đi đến trước cửa sáp mở cái chìa khóa.

Khóa cửa mở ra, anh mở cửa, tôi không nghe thấy tiếng chuông gió khinh giương, cái gì đều nghe không được...

Dụ Nhân nhất định tinh tường nghe thấy tiếng chuông gió, cô ấy cười đứng ở cửa, tươi cười hết sức quyến rũ.

Diệp Chính Thần nhìn cô âý một cái, đi cạnh bên cô ấy đi vào, tự nhiên giống đi vào nhà mình.

Tôi dựa vào ánh trăng trắng bệch ánh trăng đồng hồ trên tay mười giờ...

Một người nam nhân buổi tối mười giờ đến nhà một nữ nhân.

Để làm cái gì, có thể hiểu được.

Đoán cùng hoài nghi là một chuyện, thế nhưng việc này lồ lộ ra trước mắt lại là chuyện khác.

Một giây này, tôi cắn đến chết mu bàn tay, nước mắt chảy thành đoàn, từng dòng, từng dòng đi xuống.

Tôi có điểm oán hận chính mình, vì cái gì không đi Thần Hộ chơi, vì cái gì lại ở chỗ này chờ , không nên tận mắt nhìn chuyện thực đã sớm biết ở trong lòng.

Hiện tại thấy được, trừ bỏ làm bản thân càng đau, căn bản không hề ý nghĩa!

...

Tôi đứng dưới gốc cây, hoa ngọc lan ở trong gió phiêu diêu.

Tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhớ tới Dụ Nhân lần đầu tiên đi cửa hàng tiện lợi, nhớ tới cô ấy nếu không có gì thì cười nhẹ, nhớ tới Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân gặp nhau tại cửa hàng tiện lợi, một cái bắt tay nho nhã lễ độ...

Tôi nghĩ lại buổi tối về trước, Dụ Nhân lái xe nhằm phía tôi... Cô ấy đại khái là thấy tôi, hơn nữa nhìn thấy rất rõ ràng.

Tôi còn nhớ tới tay cô ấy lạnh như băng, ngón tay nắm tay của tôi, nói cô ấy có đôi khi thực hâm mộ tôi.

Cô ấy hâm mộ tôi khờ đi.

Hai tháng trước bạn trai đã kết tân hoan khác, lấy cớ bận rộn ở bên ngoài cùng tình nhân tư hội, phong lưu khoái hoạt.

Tôi còn ngốc hồ hồ theo tình nhân của anh làm bằng hữu...

Ngốc hồ hồ bang người ta chọn lựa quần lót kiểu nam.

Khóc khô nước mắt, tôi bắt đầu cười, quả thực sắp bị chính mình cười cho đến chết.

...

Điều buồn cười nhất, tôi cư nhiên nghĩ đến Diệp Chính Thần sẽ lấy tôi, nghĩ đến đợi cho cả hai tóc đã hoa râm, anh còn có thể nắm tay tôi, cùng tôi đi chu du thế giới.

Anh là ai? Anh là Diệp Chính Thần, toàn thế giới ai cũng biết anh đổi xe mau, đổi nữ nhân nhanh hơn...

Tôi còn tin tưởng cảm tình của anh đối với tôi chí tử không du.

Cáp! Cáp!

Tôi quả thực là xuẩn đến không có thuốc nào cứu được, mới có thể tin rằng bản thân mình là sinh mệnh duy nhất của anh "Nha đầu" .

May mắn Dụ Nhân không nhìn thấy sự ngu xuẩn của tôi, không nhìn thấy tôi lừa mình dối người, cô ấy một lần lại một lần mà minh kỳ ám chỉ, mới khiến cho tôi nhận rõ sự thật.

Nếu không, tôi chỉ sợ đến chết còn tin tưởng là Diệp Chính Thần yêu tôi ...

...

Tôi đi bước một đi qua, đứng ở dối diện con phố nhìn nhà bọn họ.

Tôi đứng ở trong bóng tối, tại bức màn ngọn đèn chiếu ra hai bóng người.

Tôi đang do dự muốn đi vào hay không, để chính mình đối mặt hình ảnh càng tàn khốc.

Cửa từ bên trong mở ra, Diệp Chính Thần ra cửa.

Tôi không nghĩ tới anh nhanh như vậy bước ra, có điểm không biết làm sao mà đứng cương tại chỗ.

Dụ Nhân từ phía sau đuổi theo, giữ chặt tay anh."Đã khuya, anh đêm nay đừng đi trở về."

Diệp Chính Thần trầm tĩnh trả lời."Dụ Nhân, làm tốt chuyện của cô, chuyện của tôi cô đừng trông nom..."

Anh kéo mở cửa xe đang muốn lên xe.

Dụ Nhân bỗng nhiên nở nụ cười, cô ấy nói: "Anh sợ?"

Ánh trăng dừng ở trên mặt cô ấy, ý cười làm người ta sởn cả tóc gáy."Anh sợ cô ấy biết quan hệ của chúng ta."

"..." Diệp Chính Thần không nói gì.

Dụ Nhân ý cười càng sâu: "Anh không phải nói cô ấy


XtGem Forum catalog