
ào ngực.
Phía trước là con đường rất quen thuộc,
nhưng Bạc Băng lại không phân biệt được phương hướng. Giống như cô biết
rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, nhưng khi đối mặt với Diệp Chính Thần, cô lại mơ hồ giữa phải và trái, ai đúng ai sai.
Xe vẫn chạy về phía trước, dọc trên con đường thẳng tắp.
Cô thật may mắn, vì trước mắt đây là con đường duy nhất, không cần phải lựa chọn.
***
Đến bệnh viện thành phố Nam Châu, Diệp
Chính Thần đưa cô đến phòng bệnh của anh. Thay vì nói là phòng bệnh của
bệnh viện, thì nên nói đây là một khu nhà ở tư nhân cao cấp có lẽ sẽ
đúng hơn. Ngoại trừ không có phòng bếp ra, còn lại tất cả mọi thứ trong
phòng đều được trang bị đầy đủ, ngay cả chiếc giường cho người nhà bệnh
nhân cũng là chiếc giường đôi sang trọng.
Một cô y tá trẻ tuổi vừa thấy Diệp Chính
Thần trở về, liền chạy thẳng đến phòng bệnh: “Cuối cùng anh đã trở lại,
bác sĩ Lâm đến tìm anh rất nhiều lần, bác sĩ muốn kiểm tra miệng vết
thương cho anh…”
Bạc Băng đỡ Diệp Chính Thần lên giường
ngồi, thúc giục cô y tá nhanh tay: “Miệng vết thương của anh ấy đã xuất
huyết, cô đi gọi bác sĩ đến đây ngay đi.”
“Xuất huyết? Tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ
Lâm đến.” Nữ y tá nghe vậy, xoay người chạy đến cửa, vừa ra khỏi cửa, cô ấy ngăn một cô y tá khác lại nói: “Miệng vết thương của bệnh nhân trong phòng bệnh đặc biệt bị xuất huyết, tôi đi gọi bác sĩ, cô vào trong thay quần áo cho anh ta đi.”
Vừa dứt lời, một cô y tá khác lại vội vàng chạy vào, nhanh chân bước đến ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo dành cho bệnh nhân.
Bạc Băng làm việc ở bệnh viện lâu như
vậy, cô chưa từng thấy qua ở bệnh viện nào lại có lối làm việc hiệu suất cao như ở đây. Y tá có trách nhiệm, xem ra bệnh viện cô đang làm nên
học tập nhiều hơn ở bệnh viện thành phố này.
Bạc Băng đang âm thầm cảm khái, thì cô y
tá nửa quỳ trước mặt Diệp Chính Thần, tay nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo của
anh, kéo vạt áo dính máu ra, chậm rãi cởi áo hộ anh, động tác vừa cẩn
thận vừa chuyên nghiệp.
Y tá giúp bệnh nhân thay quần áo là việc
không hề xa lạ đối với Bạc Băng. Là một người bác sĩ đúng mực, trước kia đối với việc này cô không hề có suy nghĩ không trong sáng, nhưng mà…
Cô y tá khẽ nhếch cằm, đôi mắt to trong
suốt, động tác cởi quần áo lại rất dịu dàng… Bạc Băng thật sự không tin
người nào đó không có một chút suy nghĩ không trong sáng.
Thấy cô y tá đang chuẩn bị cởi thắt lưng
của Diệp Chính Thần, Bạc Băng thật sự không nhịn được nữa, cô bước lên
từng bước: “Để tôi làm.”
Giọng nói của Bạc Băng vô cùng cương quyết, khiến nữ y tá khó xử nhìn cô: “Trên người anh ta có vết thương…”
“Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận.”
Cô y tá thấy Bạc Băng vô cùng kiên quyết, cũng không biết nói gì, cô ấy đành nhường vị trí của mình cho Bạc Băng.
Bạc Băng chậm rãi ngồi xổm trước mặt Diệp Chính Thần, cúi đầu cởi thắt lưng cho anh, động tác của cô so với cô ý
tá rõ ràng là rất nghiệp dư, cởi thắt lưng đến nửa ngày vẫn chưa tháo ra được.
Khó khăn lắm mới cởi xong thắt lưng, Bạc
Băng đang muốn kéo khóa quần của anh, thì Diệp Chính Thần ghé sát vào
tai cô nói nhỏ: “Bác sĩ Bạc, bình thường em hay đối xử với bệnh nhân của em như vậy sao?”
Bạc Băng ngẩng mặt, thấy khóe môi người nào đó đang cong cong lên thành một nụ cười.
“Thỉnh thoảng.” Khi bố cô cần thay quần áo.
Diệp Chính Thần khẽ nói cho cô biết: “Sau này, để cho y tá làm đi, em rất biết cách thử thách sự nhẫn nại của bệnh nhân.”
Bạc Băng cố gắng không suy nghĩ lệch
nghĩa lời nói của anh, cứ nên nghĩ là anh chê động tác của cô quá chậm
đi. Vì thế cô cố gắng nhanh tay hơn, nhanh chóng giúp anh thay quần, cô y tá bên cạnh nhìn thấy hành động của Bạc Băng thì kinh hồn bạt vía, liên tiếp nhắc nhở Bạc Băng: “Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.”
Người nào đó đang chăm chú nhìn cô, nụ cười trên môi anh ngày càng đậm.
Vừa thay quần áo xong, thì một vị bác sĩ
nam hơn ba mươi tuổi vội vàng bước vào phòng bệnh, khẩu trang che khuất
gương mặt anh ta, chỉ để lộ một đôi mắt sáng hẹp dài.
“Bác sĩ Lâm.” Cô y tá cung kính chảo hỏi.
Bạc Băng mới nhớ đến khoa chỉnh hình của
bệnh viện thành phố có một bác sĩ họ Lâm vô cùng nổi tiếng. Nghe nói
không chỉ có trình độ phẫu thuật rất giỏi, khuôn mặt lại cực kì đẹp
trai, nhưng nổi tiếng nhất vẫn phải kể đến “nhân phẩm”.
Bác sĩ Lâm bước lên phía trước, nhẹ nhàng kéo vạt áo của Diệp Chính Thần xuống, vừa nhìn thấy trên miệng vết
thương có những vệt máu mờ nhạt, đầu chân mày của anh ta nhíu chặt nến
mức muốn giao nhau.
Bác sĩ Lâm ngẩng đầu nhìn Bạc Băng, sau
đó lại nhìn Diệp Chính Thần: “Tôi không phải đã nói với cậu rằng cơ thể
có thể vận động nhẹ, nhưng đừng quá kịch liệt, nhất là những loại vận
động đặc biệt…”
Bên cạnh vị bác sĩ, cô y tá cúi đầu, gương mặt đeo khẩu trang của cô còn để lộ một nửa đang ửng hồng.
Bạc Băng đoán rằng, sắc mặt của cô lúc này cũng không khác gì so với cô ấy.
Diệp Chính Thần ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ đi tản bộ cùng bạn gái thôi mà.”
“Tản bộ mà miệng vết thương có thể trở thành như vậy sao?!”
“Có lẽ là do đi quá nhanh.”
Vị bác sĩ nào đó lườm Diệp Chính