
, hẳn bây giờ đang ở đây lên gân cốt một chút.”
“Sao em biết anh ở chỗ này?”
“Trước kia em đã từng gặp anh ở trong này.”
“Trước kia?”
Cô hắng giọng, học miệng lưỡi hắn bắt đầu trêu chọc: “Nếu em gặp được một người con gái tốt, mỗi ngày em sẽ đều về nhà nấu cơm cùng cô ấy.... Em không ra vào hộp đêm, chẳng nhẽ ra vào sở cảnh sát!”
Hắn nhớ lại, hồi lâu mới giật mình hỏi: “Em đã biết anh từ trước?”
“Ờ, ít nhất trước khi anh biết em.”
“Em không phải là ...” Hắn nháy mắt với cô mấy cái: “Vẫn thầm mến anh đi?”
“Chuẩn!”
Cô nhìn hắn vui sướng, liền một hơi đem những lời trong lòng nói ra: “Khi em còn không biết tên anh, em luôn tin anh là người đàn ông tốt! Lúc được đề nghị làm bạn gái của anh, em vui mừng đến không thể tin được ... Sau này, em biết anh là ai ... Em vẫn như vậy, nghĩ rằng anh là một người đàn ông tốt!”
“......”
“An Dĩ Phong, mặc kệ có chuyện gì, anh cũng phải còn sống trở về. Đêm nay, em ở bãi tắm ven biển chờ anh ...”
“Anh đồng ý ...” Tay hắn hơi kích động, muốn nắm lấy tay cô. Nhưng cô thu hai tay về phía sau, giật nhẹ ống tay áo, nói: “Buổi tối gặp lại!” rồi xoay người bước đi.
Vừa mới bước hai bước, An Dĩ Phong đột nhiên vọt đến, giữ chặt tay cô ... khẽ vén tay áo lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm lớp băng trắng trên tay cô.
Cô bất an rụt tay lại: “Này ... không có gì ... Lúc nấu canh không cẩn thận bị phỏng.”
Hắn không nói lời nào, giữ lấy tay cô, từng vòng từng vòng lật băng vải ta. Vết máu khô còn hoen trên miệng vết thương, nhìn thấy ghê người.
“Bị phỏng? Đây là bị phỏng?” Hắn không kìm chế được hét to: “Em điên rồi?”
Cô lắc đầu: “Em không có, làm sao em ngốc như vậy. Chẳng qua là để dọa ba em thôi. Cách này ... em nghe nói rất hữu hiệu.”
“Nếu biết em làm như vậy, thà rằng về sau anh không thấy em!!!” Hét xong, tay hắn nắm lấy vai cô, nhìn trên dưới một lượt, lại rụt tay về ... Rụt một nửa, lại vươn đến đem cô ôm vào lòng, “Từ sau không được làm việc ngốc nghếch như vậy, không cần làm hại chính bản thân mình.”
Cô cuống quýt đẩy hắn ra, chạy khỏi trung tâm thể hình.
“Có những lời này của anh là đủ rồi!” Cô yên lặng thầm nhủ trong lòng.
“An Dĩ Phong, cho dù toàn thế giới đều cho rằng anh nên bị đem ra xử bắn, nhưng tình yêu của anh đối với em so với bất cứ điều gì còn đáng trân trọng hơn gấp vạn lần! Em không biết chúng ta rốt cuộc có thể yêu nhau bao lâu, nhưng đã từng gắn bó như vậy đã là quá đủ.”
Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ đến, định mệnh cho duyên phận của họ ... chỉ còn lại một ngày cuối cùng!
***
Từng giây từng giây trôi qua trong giày vò.
Vô số cảnh đẫm máu không chịu khống chế liên tiếp hiện lên trong đầu cô, từng hồ sơ, từng bức ảnh cô xem qua đều hiện lên vô cùng rõ ràng.
Bảy giờ, trời đã tối, An Dĩ Phong cũng không gọi điện đến. Cô không yên lòng, bước chân hỗn loạn trên đường. Một chiếc xe tải bất ngờ dừng ở bênh cạnh, bảy tám người đàn ông cao lớn từ trên xe nhảy xuống, vây quanh cô, vừa nhìn qua đã biết không phải người tử tế.
Vài người qua lại trên đường thấy vậy đều bỏ chạy. Cô nhanh chóng rút súng, mở bảo hiểm, giơ lên: “Các anh muốn gì?”
Những người đó không hề sợ hãi. Một tên cầm đầu ra mặt nói: “Tư Đồ Thuần, Trác đại ca muốn nói chuyện với cô.”
“Tôi không có gì để nói với hắn.”
“An Dĩ Phong ở đó, cô có muốn nói chuyện hay không?”
Tay cô run lên, súng trong tay như không vững. Nhưng cô cố gắng trấn áp lại, bình tĩnh trả lời, “Tôi cùng anh ta cũng không có việc gì để nói.”
Người đàn ông đó rút điện thoại ra, ấn một dãy số rồi giao cho cô. Thấy cô không có ý định nhận lấy, đảnh mở loa, đặt ngay trước mặt.
Vài tiếng tút tút kêu lên, trong điện thoại một giọng đàn ông vang lên: “Thế nào? Không nể mặt tôi sao?”
Cô không nói lời nào, ngón tay âm thầm nắm chặt cò súng, quan sát vị trí mấy người đàn ông kia, không cho bọn họ tiếng lại gần.
Trác Diệu không nghe thấy cô trả lời, tiếp tục: “Cảnh sát Tư Đồ, tôi vừa cùng An Dĩ Phong tán gẫu về cô ... Nó rất muốn gặp cô!”
Ngay sau đó trong điện thoại truyền đến giọng An Dĩ Phong giận dữ: “Trác Diệu, mày đừng khinh người quá đáng!”
Giọng nói An Dĩ Phong như một khối ngàn cân giáng xuống cô. Sau một trận choáng váng, trước mắt cô giờ là những thi thể đẫm máu thê thảm hồi sáng. Trong lúc hốt hoảng, cô nghe thấy Trác Diệu nói: “Tư Đồ Thuần, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, muốn nói gì với An Dĩ Phong, nếu đêm nay không nói chỉ sợ ngày mai có thể không còn cơ hội.”
“Không liên quan đến cô ấy.” Cô nghe thấy An Dĩ Phong lớn tiếng ngăn cản.
Cô hiểu được ý của hắn, hắn muốn cô đừng đi. Nhưng nếu bọn hắn nói chuyện thành công, sao hắn lại sợ cô đến?
Nhất định hắn gặp chuyện!
Không đi, cô sẽ hối hận cả đời.
Đi, là giúp hắn, hay vẫn là hại hắn?
Cô phân vân kịch liệt, hai tay bỗng nhiên bị người khác bắt lấy. Cô giật mình, vội vàng bóp cò súng. Đáng tiếc những người đó cũng không tầm thường. Chỉ vài giây ngắn ngủi, cô bắn trúng ngực hai tên, bắn trúng tay một tên khác. Về sau cô bị một người khác giữ lấy, một họng súng đặt giữa trán cô ...
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, tùy bọ