
g lẽ mình rất giống chú của hắn???
“Nói thật cũng mười mấy năm không gặp, Lỗi Lỗi đã lên cấp 2 rồi, a, chính là trường này. Hôm nay tình cờ thế nào mà chủ nhiệm của Lỗi Lỗi muốn tìm chị nói chuyện, bởi vì phải trông coi cửa hàng nên phải đổi thời gian, may là đổi giờ, nếu không sẽ không gặp được cậu rồi. Đúng rồi, chú út cậu ở trong này làm gì?”
“Ở, ở phụ cận ăn cơm, lại đây tản bộ…” Phải nhanh giải thích đối phương đã nhận sai người, “Cái đó, tôi…”
“À, quả thực là tình cờ, kém vài phút là không thể gặp được rồi. Nhưng nếu sớm một chút, nói không chừng có thể gặp Lỗi Lỗi, bình thường nó về nhà đều rất trễ. Đúng rồi, chú út cậu còn chưa biết nhà chị đi? Nhà chị ở ngay gần đây, ra cửa sau trường học rẽ về phố bên trái, vòng một cái, lại rẽ phải là tới. Phòng ở năm kia mới mua, năm trước tu sửa lại, cũng rất tốt … Hiện tại có rãnh không? Có bận việc gì không? Nếu không bận gì thì tới chơi đi? Thuận tiện thăm Lỗi Lỗi, nó nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“A, tôi…”
“Cùng nhau đi thôi. Nhớ chú út cậu trước kia nói cậu là nhà văn tự do? Khi đó viết được tác phẩm, hiện tại khẳng định khá giả đi? Bây giờ viết sách cảm giác thực dễ sống, chú út cậu quả thật là nhìn xa. Đúng rồi, đi Thượng Hải chơi rồi phải không? Thượng Hải có đẹp không? Chị còn chưa mang Lỗi Lỗi đi ra ngoài chơi, định kỳ nghỉ đông này sẽ dẫn nó đi. Chú út cậu bảo dưỡng thật tốt nha, một chút cũng không thay đổi. Dường như vẫn hai mươi mấy tuổi, chị thì sắp trở thành bà cô bốn mươi rồi, nhưng mà hàng xóm nói chị mặt búp bê, nhìn có vẻ chỉ hơn ba mươi thôi. Đúng rồi, chú út có bạn gái chưa? Nếu chưa chị giới thiệu cho một người, hàng xóm của chị có một cô con gái rất xinh, nếu không phải Lỗi Lỗi còn nhỏ tuổi, chị đã muốn cưới về làm con dâu rồi…”
Một chút khe hở chen vào cũng không có, Chu Lâm cứ như vậy bị người đàn bà cường thế kéo về nhà, mãi cho đến khi tiến vào cửa, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa xem TV vừa học bài trong phòng khách, đều không nói lại được nửa câu.
Tiếp, kế tiếp, nên là gì?
Chu Lâm đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện có vẻ đang phát triển theo hướng không đoán trước được.
Edit: Tiểu Khiết
Beta: Đầm♥Cơ
“Lỗi Lỗi, xem ai tới!”
Người đàn bà – hay nói đúng hơn là mẹ của Đoan Mộc Thanh Lỗi – nhiệt tình không người nào ngăn nổi, cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi đang xem TV quay đầu qua ánh mắt lạnh lùng tạo thành hai vùng đối lập.
Nhưng ánh mắt kia trong tích tắc, phát giác người tới là Chu Lâm liền rất nhanh chuyển biến, cậu buông bút trong tay đứng lên, vậy mà lại dùng khẩu khí vô cùng bình tĩnh, kêu Chu Lâm một tiếng “Chú út”.
__ Tôi không phải họ Chú tên Út, lại càng không phải là chú út của các người!
Mẹ con hai người trước sau như một làm Chu Lâm rất muốn hò hét phát tiết, nhưng y chỉ mới há miệng phát âm liền bị mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đoạt lấy. Bà chụp lên bả vai Chu Lâm nói:
“Ha ha, cậu xem, chị biết Lỗi Lỗi nhìn thấy cậu sẽ vui vẻ mà. Đứa nhỏ này đầu tuần đột nhiên lục ra ảnh chụp của cậu, còn nói đã gặp được, hỏi tôi chú út làm gì, đang ở nơi nào… Nhiều năm không gặp như vậy, tôi cũng không biết, vừa lúc hôm nay gặp được, chú út cậu ngồi trước đã, tâm sự với Lỗi Lỗi đi, chị đi pha trà.”
“Không, không cần phiền toái, tôi ngồi một chút…” còn phải đi…
Còn chưa dứt lời, mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đã cười dài rời khỏi phòng khách. Chu Lâm xấu hổ thu hồi cánh tay, quay đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi, giả bộ người lớn thành thục, hoà ái cười.
“Cậu kêu Lỗi Lỗi phải không? Xin chào.”
“Chào chú út.” Đoan Mộc Thanh Lỗi lễ phép gật đầu, nhưng trên khuôn mặt hoàn toàn không có một chút gì gọi là vui vẻ.
“Cái đó, tôi nghĩ là hiểu lầm rồi… Tôi không phải chú út của cậu.” không có cơ hội giải thích với người lớn, vậy thì làm rõ với đứa nhỏ đi. Chu Lâm dùng ngữ khí áy náy nói.
Đoan Mộc Thanh Lỗi lại lắc đầu.
“Tuy mẹ không nghe người ta nói, thậm chí ngay cả tên chú út cũng không biết, nhưng mẹ sẽ không nhận sai người. Đầu tháng nhìn thấy chú cháu đã thấy có chút quen rồi, tuy rằng chú nói là tình cờ gặp, nhưng cháu vẫn cảm thấy lúc nhỏ đã từng gặp qua, lúc về lục lại ảnh chụp của chú, hỏi mụ mụ mới biết chú chính là chú út.”
“Có lẽ là người giống người?” Chu Lâm bị nhận định đơn phương này làm cho có chút dở khóc dở cười, “Tôi thật không phải chú út của cậu.”
Không phải là chỉ không nhớ có họ hàng, thậm chí luận theo tuổi mà nói cũng không có khả năng, phải biết mình bây giờ là mình của 13 năm sau, dựa theo lời mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi, chú út kia phải hơn ba mươi tuổi vào năm 94 rồi.
Nhưng tất cả sự thật dù thế nào cũng không thể nói ra, Chu Lâm chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ khó xử, biểu đạt tâm tình bức thiết cần được giải toả hiểu lầm.
Nhưng mà tâm tình này, vẫn là bị làm lơ, Đoan Mộc Thanh Lỗi dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định đáp:
“Mẹ nói chú út là loại người rất hay quên, thân thích rất lâu không gặp sẽ quên sạch, cho nên qua nhiều năm như vậy cũng không liên lạc với chúng tôi. Chú út, không phải chú mới nói chú thực dễ quên sao? Nhất định là nghĩ không ra. Nhưng không sao, trí nhớ của cháu tốt hơn mẹ nhiều, cho dù chú quên, cháu cũng sẽ nhớ