
trái giấu sau lưng
ra hiệu. Trong chớp mắt sân khấu vang lên tiếng trẻ em đồng ca bài “Lỗ Băng
Hoa”, một bầy trẻ nhỏ như bồ công anh mùa xuân, ùa ra từ mọi góc sân khấu, tay
nắm tay hát vang.
An Tín thuận thế lùi lại sau cùng, nắm tay hai đứa
trẻ, bước chân chầm chậm theo nhịp tiết tấu, nhảy múa cùng lũ trẻ. Ánh đèn sân
khấu quét qua gương mặt đám trẻ, trong sáng rõ ràng, bất kể ai trông thấy cũng
không thể cứng rắn từ chối đám tiểu yêu dễ thương này, tiếng hát của chúng, nụ
cười của chúng, thực ra đều rất giản đơn, hệt như ước mong được đến trường của
chúng.
An Tín biết Chính Nam thành công rồi, con người này
một khi đã nghiêm túc làm việc gì thì trên người luôn có một ma lực thần kỳ.
Chính Nam nắm tay đứa trẻ ở hàng đầu, cất tiếng hát mở
đầu: “Em biết ánh sao nửa đêm biết hát, những đêm nhớ nhà, nó lại cùng em cất
tiếng hát…”, bóng lưng cậu đón lấy quầng sáng chiếu xuống, bờ vai trông mới
vững chãi và bình yên làm sao, An Tín nhìn cậu, lắng nghe âm thanh trong trẻo
bên tai, chầm chậm chìm vào suy nghĩ miên man.
Trong ký ức, khoảng thời gian du học ở Hàn Quốc, cô
chẳng phải cũng như lời bài hát kia, hằng đêm ngước nhìn trời cao, tìm một ngôi
sao để gửi gắm nỗi lòng mình sao? Cô đã ngốc nghếch thế đấy, đối diện với màn
đêm mà khản cổ hét cái tên “Dụ Hằng”, “Dụ Hằng”…
Đang nghĩ ngợi, Chính Nam đã lùi đến cạnh cô từ lúc
nào, nhường toàn bộ sân khấu lại cho lũ trẻ. “Này, An tóc xoăn, đáp ứng điều
ước cuối cùng của tôi đi”. Cậu cười giật giật cái đầu hoạt hình của cô.
“Được thôi”. Nể tình cậu thể hiện tốt như thế,
cô miễn cưỡng đồng ý.
Chính Nam hai tay ôm vòng trước ngực, nghiêng đầu nhìn
cô, như đang nghĩ ngợi gì. Cô trùm kín trong lốt hoạt hình nóng muốn chết, đợi
một lúc không thấy cậu nói tiếp, sốt ruột giục: “Nói mau nói mau, tôi vội lắm”.
Anh xoa cằm phá lên cười: “Tôi muốn vợ…”
Thấy chưa, thấy chưa, biết ngay là cậu ta không nghiêm
túc mà, nói câu nào là đem cô ra đùa giỡn câu ấy. An Tín suýt nữa thì nhảy dựng
lên, thò tay lôi phắt cái đầu mèo máy ra, khinh bỉ nhìn cậu: “Cậu vừa rồi còn
nói thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta, giờ đã đòi lấy vợ rồi, trở mặt
cũng nhanh quá nhỉ”.
Chính Nam vòng ôm hai tay, hơi cúi đầu, sáp lại
gần gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô, thốt ra một chữ chắc chắn: “…bánh”. Cậu
trề môi, nhoẻn miệng cười: “Là tôi đói rồi thôi”.
An Tín thừa nhận có một thoáng xao động, đành giữ tư
thế ngửa mặt cứng đờ, không động đậy. Ánh đèn flash dưới sân khấu vang lên tách
tách, đánh thức người bị sét đánh cứng đơ. An Tín chụp lại mũ, khom người chuồn
xuống cánh gà sân khấu. A Joe quả nhiên đang đợi cô, không buông tha cho thân
hình bé nhỏ nhảy qua nhảy lại của cô, giơ ngón tay ngọc ngà chọc lấy chọc để
lên trán cô: “Cô An Tín, cô có phải đầu óc cũng đơ luôn rồi không, lại để mặc
Chính Nam tiết lộ thầm yêu một cô gái, cô cũng không xem xem đám fan vừa nãy tụ
lại một đống, còn có mấy người khóc lóc rời đi nữa…”
An Tín bị lay lùi lại sau, nghĩ bụng hướng dương điểm
huyệt thủ của ông anh A Joe này đúng là lợi hại thật, cách một lớp da vẫn thấy
đau thấu xương, miệng không kìm được “mưa xuân” phơi phới bay: “Anh Joe, anh
Joe, anh cũng không thể trách em được, cô gái Chính Nam thầm yêu chẳng liên
quan gì tới em cả, em căn bản không biết cậu ấy lại nói vậy, làm sao mà xông ra
ngăn được chứ”.
A Joe “dào ôi” một tiếng, như nghe được câu trả lời ly
kỳ nhất quả đất. Cô ngó thấy anh không để ý, khom lưng chuồn mất dạng. Chạy đến
phòng chờ lấy bình uống nước. Cô theo thói quen lấy điện thoại ra xem, không
ngờ kim bồ tát được bảo vệ cẩn thận trong túi nhung có hai cuộc gọi nhỡ thật,
là “Ứng cứu An tóc xoăn” gọi.
Cô rất tò mò không hiểu Dụ Hằng tại sao lại lấy cái
tên như thế, hoạt hình có bộ “Ứng cứu Trạch Điện Tiện”, lẽ nào ý anh muốn nói
cô là tiểu ma nữ?
“Em đang ở đâu?” Điện thoại vừa thông, liền vọng lại
chất giọng đều đều của Dụ Hằng, khiến cô nghe không ra hỷ nộ ái ố, “Show của
Chính Nam, còn anh?”
“Anh muốn nhắc em một chuyện”. Anh không trả lời câu
hỏi của cô, chỉ trầm giọng nói, “Giữ khoảng cách thích hợp với Chính Nam, đừng
tùy tiện biến mình thành trung tâm tin đồn, em không nhận ra báo chí liên tiếp
công bố ảnh của hai người hết lần này đến lần khác, hơn nữa đương sự là cậu Nguyễn
đó lại cứ giữ thái độ ngầm thừa nhận là sao?”
An Tín kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Cô
vội vàng cuống cuồng túm lấy, dè dặt đáp: “Dụ Hằng, em cũng có chuyện muốn nói
với anh – Hai ngày tới em không thể rời xa Chính Nam được, bởi mẹ em còn đang
đợi cậu ấy đến cấp cứu nữa…”
Hơi thở của Dụ Hằng trở nên nặng nề. Một cơ số giây
sau mới lạnh lùng nói: “Hoạt động vừa rồi của em và Chính Nam là tường thuật
trực tiếp, dưới sân khấu có biết bao con mắt chứng kiến tư thế hai người mặt
đối mặt như muốn hôn nhau, em nhất định phải khiến anh tức điên lên mới chịu
thu tay hay sao?” Như có vầng sáng thần kỳ bổ vào đầu, An Tín bỗng nhiên tỉnh
ra. Lúc bị nhà báo hay paparazzi bao vây, Chính Nam thường chẳng tránh hiềm
nghi, khi thì tạo ra khôn